Chương 48: Ngậm Máu Phun Người

"Khúc Lãnh, hành động đi!" Tô Duyệt đứng dậy đi đến bên người Khúc Lãnh, lạnh lẽo nhìn Chu Huống đang thoi thóp.

Liên tục khiêu chiến nhẫn nại của một con zombie là cô, vậy phải xin lỗi thôi, đừng trách cô hạ thủ vô tình. Về phần quy định của căn cứ không cho phép gϊếŧ người trong này, con mẹ nó, lão nương gϊếŧ xong rồi nói, cùng lắm thì hủy thi diệt tích, người chết rồi cũng chẳng còn bằng chứng.

Nghe Tô Duyệt nói vậy, lúc này đã sớm hắc hóa, Khúc Lãnh không chút do dự chuẩn bị tiễn Chu Huống về Tây thiên thì bất chợt Chu Huống gào lên một tiếng, giãy thoát khỏi khống chế của hắn, sau đó chất lỏng màu xanh từ khóe miệng, lỗ tai, cánh mũi phun ra. Mà hứng đạn nhiều nhất chính là đám thủ hạ bên người Chu Huống, những kẻ đó vừa tiếp xúc với nọc độc kia da dẻ toàn thân liền bắt đầu tím tái, sau đó đau đớn ngã xuống mặt đất gào thét thảm thiết, ngay cả Lý Nhất đứng khá xa cũng không thoát, cánh tay cũng bị dính chất độc lở loét, sắc mặt đã tái xanh tái mét, thân mình đung đưa run rấy. Còn những người dính đẫm nọc độc nằm trên đất kia, sau một hồi kêu hét giãy dụa đã sớm khí tức suy yếu, tắt dần sự sống.

Còn Tô Duyệt, khi Chu Huống hét lên, đã thầm kêu một tiếng không ổn, vội vàng dùng tinh thần lực dựng lên một bức tường vô hình giữa mình và hắn, mới miễn cưỡng cản kịp dịch thế màu lục Chu Huống phun ra. Nhìn những người nằm trên đất, Tô Duyệt nhíu mày nhìn hắn, hắn vậy mà lại là dị năng giả hệ Độc.

"Các vị đang chơi trò gì đây? Náo nhiệt quá vậy! Ô? Vui đến mức lăn lộn trên đất cơ à?

Ha ha, các ngươi có thể cho ta biết đang làm gì không?" Một giọng nói trầm thấp mang ý nghiền ngẫm đột ngột vang lên, tất cả quay đầu nhìn, liền thấy một nam nhân mặc quân trang màu đen, ngũ quan tuấn mỹ, đeo một đôi kính gọng vàng, nở nụ cười dịu dàng vô hại xuất hiện. Sau lưng hắn còn có một đội binh sĩ mặc quân phục màu xanh tay cầm súng ống.

Chính là Tô Dạng, hắn vừa rời khỏi phòng khám nghiệm liền nhận được tài liệu về nhóm người Tô Duyệt mà binh sĩ thuộc cấp đưa tới, vậy nên lập tức đến tiểu khu

Dương Quang nơi Tô Duyệt ở, vừa vào cửa đã nhìn thấy một màn Chu Huống phun độc chất, muốn ngăn cản đã không kịp.

"Vị trưởng quan này, xin ngài bắt lão nam nhân già ghê tởm này lại đi, hắn không chỉ xâm nhập gia cư bất hợp pháp, lại còn định gϊếŧ chúng ta diệt khẩu, thật may hắn quá ngu, đã không làm bọn ta bị thương được, ngược lại gϊếŧ hết người của mình. Nhưng gϊếŧ người là phạm pháp, mong trưởng quan làm chủ cho chúng ta!" Tô Duyệt lặng lẽ thu hồi tinh thần lực, sau đó phẫn nộ trỏ vào khuôn mặt âm trầm của Chu Huống, lý lẽ hùng hồn nói với Tô Dạng vừa đi vào.

Chu Huống kém chút bị lời này của Tô Duyệt ép cho nghẹn hơi tức chết, cặp mắt âm độc hung ác trừng Tô Duyệt, phản bác:

"Nữ nhân thối, đừng ăn không nói có, con mẹ nó, cuối cùng là kẻ nào động thủ trước!!! Ta đây là phòng vệ chính đáng, nếu không động thủ dùng dị năng, ta sợ bản thân sớm đã bị các ngươi gϊếŧ chết rồi!"

Tô Duyệt nhàn nhã thản nhiên nhìn Chu Huống bị mình chọc điên muốn nhảy dựng, vô tội nói: "Ngươi đừng ỷ mình ở căn cứ tỉnh D có thế lực liền ngậm máu phun người! Ngươi nói bọn ta suýt đã gϊếŧ chết ngươi, vậy vết thương trên người ngươi đâu! Đúng là ăn nói điêu toa!"

"Ngươi….. ngươi..." Chu Huống run bần bật chỉ vào Tô Duyệt, sắp nói không nồi nên lời nữa.

Tô Dạng đứng bên làm kẻ vô hình, theo quán tính đẩy kính, đôi con ngươi đen như mực quan sát tình hình trước mắt, trong mắt tinh quang lóc qua, sau đó nhoèn miệng cười ấm áp nói: "Được rồi, ta thấy mọi người đều vô sự, vẫn nên giải tán đi.

Chu Huống, đàn em của ngươi đang ngắc ngoài kìa, ngươi thật sự không định đưa họ đi cứu chữa sao?"

Nghe Tô Dạng nói thế, Chu Huống mới nhớ đến thủ hạ ban nãy bị mình phun chất độc trúng, bực bội liếc nhìn mấy người nằm trên đất sắp tắt thở, rồi dời tầm mắt, đưa tay chỉnh trang lại vạt áo xộc xệch, nhìn Tô Dạng, máu lạnh nói: "Một đám chó ngu mà thôi, loại chó này ta không thiếu, nếu mấy con này đã ngoi ngóp sắp chết, vậy cũng chẳng cần lãng phí tài nguyên, vẫn phiền

Tô tiếu tướng thay ta xử lý bọn chúng đi.

Ta còn có việc, đi trước!"

Dứt lời âm ngoan nhìn về phía Tô Duyệt lãnh mạc đứng ở nơi đó, siết chặt nắm tay, đầu cũng không ngoảnh rời đi. Hừ, thù ngày hôm nay, Chu Huống hắn nhớ kỹ, đám người này, ngoài nữ nhân kia, tất cả đều phải chết. Về phần những khuất nhục nữ nhân này hôm nay khiến hắn phải chịu, hắn sẽ tử tế hoàn trả, khiến ả biết thế nào là sống không bằng chết.

Nhìn Chu Huống vứt bỏ những huynh đệ ra sinh vào tử cùng mình mà bỏ đi, Lý Nhất thê lương nhìn lại mười anh em trên đất một lần cuối. Nam nhân vẻ ngoài thô kệch, tính cách kiên định này, trong mắt ăm ắp lệ, chật vật dùng tay trái ôm cánh tay phải đã bị độc dịch ăn mòn bầm tím, cứng ngắc đi theo sau Chu Huống, bóng lưng vô hình khiến người nhìn bi ai chua xót.

"Các vị mới vào căn cứ tỉnh D đúng không, ta đã xem tài liệu về mọi người, hắn các vị đều không phải người tầm thường, lần này chính phủ triển khai một nhiệm vụ, hi vọng các vị có thế tham gia. Đương nhiên chính phủ cũng sẽ trả thù lao xứng đáng, chỉ cần tham gia, mỗi người đều sẽ nhận được hai trăm tinh hạch cùng một khẩu súng lục và một bao đạn. Dĩ nhiên người góp công lớn, phần thưởng sẽ còn lớn hơn." Nhìn thì có vẻ Tô Dạng đang nói với tất cả mọi người, nhưng đôi hắc mâu kia từ đầu chí cuối luôn tập trung vào Tô Duyệt.

Nhóm Từ Quân nghe vậy liền đồng loạt nhìn sang Tô Duyệt, chờ đợi quyết định của cô. Tô Duyệt không để tâm đến ánh mắt của mọi người, chỉ ngồi trên sô pha, ngón tay tinh tế khẽ nhân nhẹ cằm, nghĩ ngợi hồi lâu. Thu thập vật tư quân dụng chính tức là có thêm nhiều vũ khí, Tô Duyệt cô cũng chẳng không công làm lợi cho kẻ khác, ha ha, nếu đã dâng cơ hội đến bên cô, vậy cô cũng không khách khí mà vui lòng nhận thôi. Đến lúc ấy đến chỗ đó, còn không phải tùy ý cô càn quét vũ khí cất vào không gian sao. Nên biết những vật tư khác cô đều có, nhưng lại không hề có vũ khí quân dụng, nếu có thể sở hữu ít vũ khí, đội ngũ của cô sẽ càng nâng cao được thực lực.

Nghĩ đến đây, ngước mắt nhìn Tô Dạng đang cười vô cùng ôn tồn với mình, Tô Duyệt cũng hồi đáp một nụ cười dịu dàng nói: "Được, bọn ta tham gia!" Dẫu sao đối phương đích thân đưa cơ hội này đến trước mặt mình, cô cũng chẳng keo kiệt chút hòa nhã với hắn

Thấy Tô Duyệt gật đầu đồng ý, Tô Dạng cười càng thêm ôn nhu, lại đưa tay đẩy kính, thân mật nói: "Ừ, ta sẽ báo lại nhân số của các ngươi, ngày xuất phát là 20 tháng 1, cũng chính là ngày kia, 7 giờ sáng, tập trung trước cổng lớn căn cứ! Các ngươi chỉ cần đem theo những vật dụng thiết yếu, những đồ dùng khác, căn cứ đã chuẩn bị cho các ngươi! Vậy các ngươi quyết định tất cả đều đi chứ?"

Tô Duyệt liếc nhìn lão mẹ đã sớm lấy lại bình tĩnh, tay cầm len đan, cô ngẫm nghĩ một thoáng, mẹ một mình ở căn cứ, cô không an tâm, cô không hi vọng lại phát sinh chuyện kẻ khác đến cướp nhà chiếm đất, mẹ cô bị kẻ khác bắt nạt. Vậy lưu lại hai người là được, cô liền quay sang Tô Dạng nói: "Bọn ta chỉ bốn người đi là đủ rồi!"

"Được, ta không quấy nhiễu các ngươi nữa, cáo từ!" Tô Dạng nói xong cũng không dài dòng thêm, phân phó binh sĩ phía sau nâng những thi thể dưới đất rời đi.

Nhóm người Tô Dạng vừa rời gót, Khúc Lãnh liền rầm một tiếng ngã xuống, mất hết tri giác.