Chương 47: Nam Nhân Già Buồn Nôn

Nữ nhân cực phẩm tuyệt mỹ nhường này, lại mang theo khí chất băng lãnh xa cách, nếu thuần hóa trở thành tình nô mặc sức hắn giày vò tùy ý, khiến cô ta phóng đãng thở dốc dưới thân hắn, hẳn sẽ là một chuyện vừa thách thức vừa thú vị đây.

Càng miên man nghĩ, Chu Huống nhìn Tô Duyệt càng thêm trắng trợn điên cuồng, thậm chí hạ bộ của hắn còn không biết xấu hổ mà dựng thẳng lên. Chu Huống không chỉ không hề ngại ngùng, ngược lại còn vì việc mới nhìn cô đã cương được mà càng thêm hưng phấn.

Ánh mắt âm trầm phấn khích của hắn cứ chằm chặp dán chặt vào khuôn mặt tuyệt diễm của Tô Duyệt, trước ngay mắt của bao người, tay thỉnh thoảng xoa vuốt vị trí đang đứng thằng kia.

Chính lúc Chu Huống hăng say xoa nắn, tầm nhìn trước mắt đột nhiên bị một nam nhân lãnh khốc tuấn mỹ cản trở, chính là dị năng giả cấp ba kia. Chu Huống âm độc nhìn nam nhân kia dùng tư thái che chở bảo bọc cho nữ nhân hắn nhìn trúng, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận ngùn ngụt không tên.

Còn Khúc Lãnh vốn vẫn giữ tâm trạng hờ hững, khoảnh khắc ấy liền hỏng bét, bởi gã nam nhân già trông như nữ nhân kia lại dám dùng ánh mắt tởm lợm đó quét lên quét xuống Tô Duyệt, thậm chí còn ngang nhiên làm những hành động kia trước mặt cô.

Điều này khiến hắn rất không vui, khiến hắn bộc phát, dẫu sao chính là khiến hắn không thoải mái.

Nghĩ đến đó Khúc Lãnh liền quay đầu thâm thúy nhìn một cái ý hỏi han, thực ra là trừng mắt nhìn Tô Duyệt mang vẻ mặt chẳng cho là chuyện lớn. Lòng bực bội nghĩ, nữ nhân này khi không lớn lên câu dẫn thế này làm gì, thực sự không để người ta bớt lo.

Bắt gặp ánh mắt của Khúc Lãnh, Tô Duyệt rất không nể mặt mà nháy mắt với hắn, một bộ ta lớn lên xinh đẹp vậy đấy, ngươi ồn ào cái gì. Sau đó quay đầu nhìn lão nam nhân đang "chào hỏi" mình trước mắt quần chúng đông đảo. Bạo ngược xẹt qua đáy mắt, lão nam nhân đáng chết này!

Bất quá hiện tại căn cứ đã xuất hiện vài người chết rồi, cô cũng không nên tiếp tục xuống tay, đến lúc đó bị người toàn căn cứ chú ý sẽ rất phiền, đặc biệt là nhân vật cũng tính là tai to mặt lớn trong căn cứ này.

Nhưng mà ra khỏi căn cứ, cô không tin còn kẻ nào có thể quản cô gϊếŧ người hay không! Hừ, cô càng không tin lão nam nhân này không ra ngoài, chỉ cần hắn vừa bước chân ra, cô tuyệt đối sẽ gϊếŧ chết hắn. Nam nhân này cũng chẳng phải nhân vật gì tốt đẹp, không gϊếŧ hắn, chỉ lưu lại hậu hoạn.

"Ngươi có thể cút rồi! Nơi này không có người ngươi muốn tìm đâu!" Tô Duyệt thu lại ánh mắt, nhìn cũng chăng muốn nhìn nam nhân trước mặt này thêm một cái, thật là bẩn cả mắt, sau đó trực tiếp dùng bóng lưng cao lớn của Khúc Lãnh ngăn cách ánh nhìn âm trầm buồn nôn như độc xà kia, nhấc ly trà trên bàn lên, không

khách khí lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Chu Huống lại không hề vì những lời lẽ khó nghe của Tô Duyệt mà lộ ra chút tức giận nào. Làm như chưa hề nghe Tô Duyệt đuổi khách. Hắn ngược lại làm như đây là nhà mình, nhàn nhã tự tại quay đầu thảnh thơi ngắm nghía bố trí trong biệt thự, sau đó mới quay đầu hướng về phía Tô Duyệt sau lưng Khúc Lãnh, như cười như không nói: "Ta quản gì đây là nhà của ai, ta chỉ biết một nhà em trai ta sống ở đây. Nhưng hôm nay bọn họ đều chết, còn các ngươi vừa vặn xuất hiện trong căn nhà này, vì vậy,

có phải nên cho ta lời giải thích không?"

Vương Hoa Mẫn phẫn nộ chống nạnh bật dậy, chỉ vào mặt Chu Huống, hai mắt hung ác trừng vẻ mặt như cười như không của hắn, không nể mặt nói: "Ngươi lão già bất nam bất nữ này, ngươi muốn giải thích cái gì, căn nhà này vốn chính là nhà của lão đại nhà ta, anh em nhà ngươi mặt dày mày dạn sống ở đây, ngươi mới là người cần cho bọn ta lời giải thích thì có! Hiện tại hay quá, người còn chưa nói tiếng nào, chó lại dám quay ngược đầu cắn người!"

"Nữ nhân xấu xí, ngươi nói cái gì? Có gan nói lại lần nữa, xem lão tử có sai người chơi chết ngươi không!" Ánh mắt Chu Huống nhìn Vương Hoa Mẫn kinh người tựa rắn rết, ngữ khí sắc bén mang theo sát khí.

Choang một tiếng, âm thanh ly trà va chạm với khay thủy tinh bén nhọn vang lên. Tô Duyệt đặt mạnh ly trà xuống, ngâng đầu nhìn Chu Huống, mâu quang lãnh khốc không một độ ấm, cánh môi đỏ thẫm nhẹ nhàng gợi lên, không hề yếu thế phản kích nói: "Lão già buồn nôn kia, rắm thối đừng có vung bậy, cút nhanh, đúng thực nhìn là mắc ói buồn nôn!"

Nghe Tô Duyệt nói vậy, Chu Huống chậm rãi ép tới gần cô, vẻ âm ngoan khiến khuôn mặt vốn đẹp đẽ trở nên vặn vẹo. Chu Huống hắn khi nào bị nữ nhân chứi mắng thế này? Nữ nhân nào dám hạ nhục Chu Huống hắn? Chỉ cần nữ nhân có chút không nghe lời, hiện tại đều không biết đã chết ở góc nào rồi. Mấy ả đàn bà này vậy mà dám!

Chu Huống vòng qua Khúc Lãnh nhìn sườn mặt của Tô Duyệt, ác liệt nói: "Nữ nhân kia, có tin lão tử bây giờ liền có thể tại đây lột sạch ngươi, sau đó làm ngươi không!"

Tô Duyệt hai tay vòng trước ngực, khinh thường nhìn Chu Huống, còn nở một nụ cười vô cùng gợi đòn, phách lối nói: "Lão nương ta chính là không tin đây, làm sao!

Ngươi tốt nhất cút ngay lập tức cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí! Quả nhiên nghe không hiểu tiếng người mà!"

Chu Huống ôm cánh tay, không lên tiếng, chỉ âm lãnh nhìn Tô Duyệt, sau đó hạ lệnh với đám Lý Nhất: "Ha ha, còn chưa có kẻ nào dám uy hϊếp Chu Huống ta thế này đâu, tốt lắm! Lý Nhất còn ngây ra đó làm gì?

Đập nát nơi này cho ta! Đập mạnh tay vào!

Ta xem rốt cuộc ai cút!"

"Ta, xem, ai, dám!" Tô Duyệt mạnh mẽ bật dậy, không hề run sợ ghim thẳng ánh mắt vào khuôn mặt đáng sợ của Chu Huống, gắn từng chữ nói.

Nhóm người Lý Nhất vốn dĩ nghe Chu Huống hạ lệnh, đang chuẩn bị hành động, lại bị khí thế của Tô Duyệt trấn trụ, cơ thể phản ứng nhanh hơn đại não bất giác khựng lại.

Căm ghét nhìn đám người kia, Tô Duyệt thực sự hận không thể trực tiếp giải quyết chúng cho xong, miễn phải phiên lòng!

Nghĩ đến đây, Tô Duyệt càng quyết tâm phải gϊếŧ chết hết đám người này!

Chu Huống lại không vì bọn Lý Nhất dừng lại mà tức giận, ngược lại ánh mắt nhìn Tô Duyệt càng thêm cuồng dã, ngón tay khẽ xoa hàm, đầy dâʍ ɖu͙© nói: "Chậc chậc, thật khí thế nhỉ, khó trị thế này, nằm dưới thân ta phóng túng lên nhất định rất..."

"Cút!" Còn không đợi Chu Huống nói xong, đã bị thanh âm áp chế cuồng nộ của Khúc Lãnh cắt ngang. Chỉ thấy vẻ lãnh mạc của Khúc Lãnh bốc hơi, thay vào đó là khí tức tàn bạo thị huyết, cũng không đợi Chu Huống có thêm động tác gì, cánh tay thon dài đã trực tiếp vung về phía Chu Huống, cách không siết chặt, chỉ thấy Chu Huống đau đớn há hốc miệng, con ngươi mở lớn, hai tay tóm cô, gian nan hô hấp.

Thủ hạ đi theo Chu Huống vừa thấy vậy liền vội vã chạy tới, gấp rút đỡ Chu Huống đang vật vã hít thở, nôn nóng gọi: "Huống ca, ngươi sao vậy?"

Lý Nhất quay đầu nhìn Khúc Lãnh toàn thân bộc phát khí tức máu tanh tàn ác, khuôn mặt thô sạn không hề sốt ruột như người khác, hắn chỉ lạnh lùng nói một câu:

"Căn cứ quy định không được gϊếŧ người, xung quanh nhiều người như vậy, lại nhìn thấy bọn ta đi vào biệt thự của các ngươi, đến lúc đó bọn ta ở đây phát sinh chuyện gì, các ngươi tuyệt đối không thoát được liên can! Ngươi không vì bản thân mà nghĩ, cũng phải vì người bên cạnh mà nghĩ! Các ngươi có năng lực đối kháng toàn bộ quân đội vũ trang của căn cứ không!"