Chương 46: Nhận Xác

Tần Thụy nghe Chu Huống châm chọc, rốt cuộc ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ trong tay, đập vào mắt là khuôn mặt với ngũ quan bình thường, nhưng toàn thân toát ra khí chất cơ trí không hề bị khuất lấp bởi dung mạo bình phàm kia. Chỉ thấy hắn như bố thí liếc nhìn vẻ mặt châm biếm của Chu Huống, độc mồm nói:

"Ngoại hình đã giống đàn bà, ăn nói cũng lèm bèm hệt đàn bà, lại còn câu nào câu nấy đều bậy bạ vớ vấn! Bất quá cũng tự biết thân biết phận, rằng tiếu nhân vật như mình với không tới những đại nhân vật như chúng tôi!"

Một câu của Tần Thụy trực tiếp khiến Chu Huống tức nghẹn. Chu Huống thâm độc nhìn Tần Thuỵ, nam nhân đáng chết này, ỷ vào thân phận là giáo sư cao cấp của phòng khám nghiệm, hết lần này đến lần khác không để Chu Huống hắn vào mắt. Sẽ có một ngày tên này rơi vào tay hắn, đến lúc ấy sẽ cho gã nếm thử đắc tội với Chu Huống hắn sẽ có cái giá tàn khốc cỡ nào.

Siết chặt nắm đấm, Chu Huống trong lòng thầm nhắc nhở bản thân phải nhịn, chính sự quan trọng hơn. Nghĩ vậy, Chu Huống liền nhìn về phía hai thi thể bị giải phẫu thê thảm tan tác trên bàn mổ, bi thống dậy lên nơi đáy mắt, ném ánh nhìn hận thù về phía

Tần Thụy, tàn độc nói: "Có thể nói cho ta biết bọn họ rốt cuộc chết thế nào không? Ta không hy vọng bọn họ chết không được toàn thây mà các ngươi vẫn không tra ra được manh mối gì! Đến lúc đó đừng trách Chu Huống ta không khách khí!"

Tần Thụy lại không hề bị khí tức bạo liệt tản phát toàn thân Chu Huống dọa sợ, hắn vẫn không ngầng đầu, hoàn toàn không để

Chu Huống vào mắt, chỉ nghiêm túc lật giở tài liệu trong tay, khuôn mặt tập trung chăm chú.

Tô Dạng đứng bên thấy vậy, ưu nhã đấy nhẹ gọng kính không hề xê xịch khỏi vị trí ban đầu, nở nụ cười ôn nhuận nói: "Trên người bọn họ không hề có dấu vết bị thương, nhưng thông qua khám nghiệm bọn ta phát hiện, thần kinh trong đại não bọn họ đã hoàn toàn bị hủy hoại!"

Lời này của Tô Dạng khiến Chu Huống không thể tin nổi xông lên trước, hoàn toàn mặc kệ cảnh tượng máu me, chỉ chăm chú nhìn kỹ đại não đã bị mở toang, quả nhiên toàn bộ hệ thần kinh bên trong đã bị hủy hoại, thấy vậy nhíu mày hỏi: "Hung thủ kia đến cùng làm thế nào ra tay? Hung thủ là ai?"

Tô Dạng cũng tiến về trước dừng lại bên người Chu Huống, nhìn đại não bởi giải phẫu mà không còn nguyên vẹn, quay đầu nhìn khuôn mặt hung ác của Chu Huống, nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi nói: "Về vấn đề hung thủ ra tay thế nào, bọn ta đoán chắc hắn là sử dụng sức mạnh vô hình, trực tiếp xuyên qua đại não của họ, sau đó phá hủy toàn bộ các sợi thần kinh, ngươi cũng biết tận thế hiện nay các dị năng và năng lực thức tỉnh đủ kiểu đủ dạng. Còn về hung thủ, đứng ở vị trí thân nhân của họ như ngươi, không phải càng rõ hơn sao? Nói không chừng là do bọn họ hoặc bản thân ngươi ngày thường làm việc quá nghênh ngang ngạo ngược mà đắc tội với ai đó."

Tô Dạng nói vậy khiến Chu Huống muốn nổi điên cũng không được, lời hắn nói rất chính xác, bọn họ quả thực đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng vậy thì đã làm sao, Chu Huống có thực lực đó! Bất quá sau cùng Chu Huống cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, gọi đàn em phía dưới lên nâng thi thể của Chu Văn và Tằng Mai về.

Đám người Chu Huống rời đi rồi, Tần Thụy mới ngẩng đầu lên, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Tô Dạng, thoáng vẻ lo lắng nói: "Xem ra căn cứ lại xuất hiện một cao thủ ẩn thân rồi, vậy mà có thể gϊếŧ người trong vô hình, thật sự đáng sợ! Hi vọng đừng lạm sát người vô tội, đánh mất nhân tính!"

Trên khuôn mặt Tô Dạng lộ ra một nụ cười ấm áp như gió xuân, chỉ có trong mắt băng lạnh phủ kín, nhìn bàn giải phẫu đã trống không, không đáp lời Tần Thụy, quay người vỗ vỗ vai hắn, trực tiếp mở cửa rời đi. Hắn ngược lại rất hứng thú muốn biết, cuối cùng là kẻ nào ra tay, người sở hữu năng lực này nhất định sẽ rất thú vị.

Còn bên Chu Huống, hắn ngồi trong xe, khép hờ mắt tỉ mỉ hồi tưởng xem bản thân xét cho cùng đã đắc tội với cao thủ nào, nhưng nghĩ sao cũng không ra. Chu Huống đột ngột mở trừng mắt, thăng người dậy nghi hoặc nhìn Lý Nhất phía trước, hỏi:

"Chu Hoa và Lý Vân đâu? Sao không thấy bọn họ?"

Lý Nhất ngẩn ngơ lắc đầu, hắn cũng không biết mà.

Chu Huống buồn bực xoa xoa trán, âm trầm nói: "Quay xe lại, đến tiếu khu Dương Quang!"" Hắn mong Chu Hoa và Lý Vân có thể bình an vô sự, tốt nhất là hỏi được ra kẻ nào đã gϊếŧ Chu Văn và Tằng Mai, rốt cuộc có năng lực gì mà gϊếŧ được người trong vô hình, nếu không lòng hắn sẽ không yên, tai họa ngầm lớn nhường này tồn tại, sẽ khiến sinh mệnh của hắn thời thời khắc khắc bị uy hϊếp.

"Huống ca, đã đến!" Xe vừa vào tiểu khu Dương Quang, Lý Nhất liền quay ra sau thông báo với Chu Huống đang khép mắt nhăn mày.

Chu Huống mở mắt lộ ra đôi con ngươi âm trầm, cũng không đợi Lý Nhất mở cửa giúp, tự mình xuống xe, nhìn biệt thự cổng ngõ đóng chặt trước mắt, mi mắt nhíu nhíu, sau đó ra hiệu Lý Nhất lên trước gõ cửa.

Lúc ấy trong biệt thự, nhóm người Tô Duyệt vừa vui vẻ ăn xong một bữa tối thịnh soạn no nê, cả nhà đang ngồi trong phòng khách kể cho Tô San nghe sự vụ hiểm nguy trùng trùng trên đường tới đây. Thình lình một tràng tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, phá vỡ không khí ấm áp thư thái bên trong.

Tô San túm chặt bàn tay của Tô Duyệt, khân trương nhìn khuôn mặt mang ý cười của cô, lo lắng nói: "Duyệt Duyệt, có phải chỗ dựa của bọn họ tìm đến rồi không?"

Tô Duyệt an ủi vỗ nhẹ lên tay lão mẹ, khóe môi nhếch nhẹ một cung độ thị huyết, ung dung thoải mái nói: "Đúng cũng có sao, ai tận mắt nhìn thấy con gϊếŧ bọn họ chứ? Cứ cho là biết, chúng ta cũng chẳng cần sợ bọn họ!" Nói đoạn quay đầu nhìn Từ Quân, nói:

"Đi mở cửa đi! Có khách tìm đến cửa rồi!"

Từ Quân đứng dậy, đi đến cửa chính mở ra, còn chưa đợi Từ Quân mở lời, bên ngoài truyền đến một giọng nam âm hiểm: "Các ngươi là ai? Vì sao ở đây?" Sau đó người nọ liền đẩy Từ Quân ra trực tiếp bước vào trong nhà.

Tô Duyệt khoanh hai tay trước ngực, hai chân vắt lên nhau, lười biếng dựa người trên sô-pha, cười lạnh nhìn nam nhân mỹ miều vừa bước vào, châm chọc nói: "Vị đại thúc này, đây là nhà của ta, bọn ta đương nhiên ở đây rồi, lẽ nào mắt của ngươi không biết nhìn nhận vấn đề sao?"

Chu Huống vừa vào đã phát hiện được người trong căn phòng này không hề đơn giản, vậy mà có một dị năng giả đồng cấp ba với hắn, lúc nhìn về phía Tô Duyệt, đồng tử đột ngột co rút, đáy mắt âm trầm đánh giá Tô Duyệt một lượt từ đầu đến chân.

Làn da trắng nõn không một tỳ vết, thân hình lồi lõm săn chắc, đặc biệt là khuôn mặt đẹp tới mức kinh tâm kia, cặp mắt câu hồn như có ánh sáng lưu động, làn môi anh đào đỏ như máu, khiến kẻ khác vừa nhìn liền phát nhiệt toàn thân, lại thêm khí chất lạnh lẽo bao trùm, cấm người tiếp cận, càng khiến Chu Huống muốn lột sạch mạnh mẽ đè xuống đất áp dưới thân. Nữ nhân Chu Huống hắn chơi qua nhiều không đếm xuế, nhưng trước nay chưa từng nêm qua nữ nhân cao cấp cỡ này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Huống nhìn Tô Duyệt lập tức tràn ngập sự bạo ngược và hưng phần, sau đó vươn đầu lưỡi kí©ɧ ŧìиɧ liêm nhẹ cánh môi đỏ tươi.