Chương 41: Đυ.ng Độ Với Họ Trư

*Họ Trư ở đây là chỉ nhà họ Chu*

Đứa con gái béo kia định tát trả thì một nam nhân cao gầy bên cạnh ngăn lại. Nam nhân kia hung dữ trừng mắt nhìn cô ta, thấy cô ta trật tự rồi mới quay đầu nhìn nhóm Tô Duyệt, vừa cười vừa nói: "Vợ ta không có ý gì đâu, bà ta chỉ là có chút độc miệng thôi, tâm địa thực ra tốt lắm! Ta tên là Chu Văn, dị năng giả hệ Hỏa cấp hai, vị này là Tăng Mai vợ ta, biến dị giả sức mạnh cấp một, đây là Chu Hoa con gái ta dị năng giả hệ Thủy cấp một, còn đây là con rễ ta Lý Vân dị năng giả hệ Mộc cấp một."

Chu Văn cũng biết nhóm người trước mặt không thế chọc vào, vì thế cũng không trực tiếp xé mặt nạ ngay, muốn lật mặt thì đợi hắn tìm chỗ dựa đến cái đã, hắn sẽ không ngu xuẩn lấy trứng chọi đá.

Mấy người Tô Duyệt ai nấy đều im lặng, coi đám Chu Văn như không khí, Tô Duyệt chỉ yên lặng nhìn mẹ của mình, đợi bà nói tiếp.

Tô San bất đắc dĩ lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa khổ sở nói:

"Chuyện này chỉ trách mẹ vô dụng, khi ấy đám người này đập cửa nhà mình, mặc kệ mẹ phản đối, cứ thế đem hết hành lý của họ vào nhà. Mẹ cũng đã đi tố cáo bọn họ, nhưng mẹ một thân một mình lại không có năng lực, làm sao có thể là đối thủ của họ. Hơn nữa họ còn có chỗ dựa, là ông trùm mafĩa tỉnh D, cuối cùng thực sự không còn cách nào. Dẫu sao đây cũng là nhà của mẹ con mình, con quay về không tìm thấy mẹ thì phải làm sao, mẹ đành tạm thời nhẫn nhịn, nấu cơm giặt đồ dọn dẹp miễn phí cho họ thì họ mới không đuổi mẹ đi."

Tô San cũng là người khôn khéo, trước bà nói rõ thân phận lũ người kia là dị năng giả, sau nhắc đến việc bọn chúng có chỗ dựa lớn, rồi lại kế đến việc chúng chiếm đoạt nhà như thế nào, hành hạ bà ra sao, bà đã phải nhẫn nhục chịu đựng qua ngày cỡ nào.

Ý tứ chính là, con gái à, người ta là dị năng giả lại còn có chống lưng, nếu con có năng lực thì báo thù cho mẹ đi, còn nếu không có, chúng ta bỏ qua, tốt nhất là đi.

"Ô? Vậy ạ" Giọng của Tô Duyệt đều đều không đổi, ổn định đến mức khiến người ta không đoán nối tâm trạng. Cô quay đầu nhìn một nhà Chu Văn đứng bên bàn ăn, trong mắt là sự bình tĩnh khó tả, nhưng bên ngoài càng bình tĩnh, nội tâm Tô Duyệt lại càng cuồng nộ, khí huyết cuồn cuộn, sát khí dâng trào.

Ông trùm mafia tỉnh D, không phải chính là người cha mà nữ nhân tên "Thịt heo"*

(*Chính là Chu Nhu đó, Chu Nhu và Trư Nhục đều có phiên âm là zhu rou) đã gặp trên đường kia luôn miệng nhắc tới sao?

Nghĩ đến đây liền vô thức cười lạnh, cô quả nhiên đã đυ.ng độ với người nhà họ Chu sao? Xem ra ông trùm này, Tô Duyệt cô phải đối đầu đến cùng rồi.

Chu Văn có chút hoảng loạn nhìn nữ nhân không giống nhân loại trước mắt. Trên người cô ta rõ ràng không có sóng dị năng, nhưng ánh mắt lãnh đạm khi ấy của cô ta lại khiến hắn cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm và sát ý nồng đậm.

Nhưng dẫu sao Chu Văn là kẻ biết co biết duỗi, hắn vội vàng cúi người, xin lỗi nói:

"Xin lỗi, bọn ta chưa nhận được sự đồng ý của các vị mà đã mượn nhà các vị ở, là bọn ta đã sai. Bọn ta có thể bồi thường, đồ bọn ta để đây không cần nữa, bọn ta sẽ đi ngay!

Đi ngay lập tức!" Nói xong thì quýnh quáng kéo bà vợ đang sầm mặt và cả đôi vợ chồng đứa con gái chạy vội ra khỏi nhà.

"Ta có nói các ngươi có thể đi sao?" Tô Duyệt nhìn bốn kẻ đang cắm đầu đi ra cửa lớn, giọng nói lạnh lẽo thấu xương nhẹ nhàng thốt ra từ đôi cánh môi đỏ thắm.

Bốn người nhà Chu Văn đồng thời khựng lại, Chu Văn xoay người, nhìn chằm chằm nhóm người Tô Duyệt, thấp giọng nén giận nói: "Vị tiểu thư này, bỏ qua cho bọn ta một lần này đi, bọn ta về sau tuyệt không dám nữa. Thêm nữa bọn ta ít nhất cũng không đuổi mẹ của ngươi đi đúng chứ, không để bà ấy phải không chốn dung thân mà! Hai bên mỗi người lui một bước, thế là vui vẻ xong xuôi, miễn làm lớn chuyện với cả hai bên đều chẳng hay ho gì, ngươi nói phải không?"

Tô Duyệt nghe vậy, không khỏi cười lạnh lên tiếng: "Ha ha, như vậy các ngươi chiếm đoạt nhà của ta, bắt mẹ ta làm người giúp việc cho các ngươi, các ngươi tâm địa thiện lương không đuổi mẹ ta ra khỏi nhà của chính bọn ta, ta còn phải đội ơn cảm tạ các ngươi phải không? Đều lui một bước? Vui vẻ xong xuôi? Miễn làm lớn chuyện? Ta ngược lại cứ muốn xem thử nếu ta không lui, sẽ không vui vẻ thế nào, lớn chuyện ra sao đấy!"

Thấy Tô Duyệt mềm cứng không ăn, hai mắt Chu Văn âm u nhìn Tô Duyệt không chịu nhượng bộ, nghiến răng nói: "Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu bỏ qua?"

Tô Duyệt khoanh tay trước ngực, chầm chậm đến trước mặt mây người Chu Văn, chau mày suy tư hai giây, nở một nụ cười ngọt ngào: "Các ngươi dập đầu ba cái trước mẹ ta, sau đó bò một vòng quanh căn cứ này, rồi mỗi người tự chặt một cánh tay, các ngươi thấy thế nào? Tâm địa ta thiện lương mà, chưa hề nghĩ đến việc gϊếŧ ngươi đâu! Không cần cảm kích quá."

"Ngươi.." Chu Văn vừa bật ra được một chữ này liền bị bà vợ Tằng Mai ngắt lời.Tằng Mai ghen tức nhìn khuôn mặt của Tô

Duyệt, chống tay lên vòng eo thùng phuy, vẻ mặt kiêu ngạo nói:

"Nữ nhân xấu xí, lão nương cảnh cáo ngươi, các ngươi thức thời cho lão nương, anh trai ta là lão đại mafia tỉnh D, nhân vật số một số hai ở căn cứ này, các ngươi nếu như thông minh ra một chút thì đừng có gây chuyện, nếu không đến lúc đó các ngươi phải cuốn gói đi thì đừng trách. Nhất là mỹ nữ nũng nịu nhà ngươi, đến lúc ấy... chậc chậc... không biết bị bao nhiêu đàn ông đè dưới thân đâu!"

"Mụ béo lắm lời kia, thử nói lại lần nữa xem!"

Vương Hoa Mẫn hung dữ trừng mắt nhìn Tăng Mai đang kiêu căng phách lối, tức giận hét lên. Từ Quân và những người còn lại cũng đầy chán ghét thù địch nhìn nhóm người Tằng Mai, chỉ cần Tô Duyệt ra lệnh, bọn họ lập tức sẽ xông lên giải quyết gọn ghẽ gia đình mấy kẻ buồn nôn này.

Mà Khúc Lãnh thì ngay khi Tằng Mai nói, đôi mắt bình tĩnh vô ba kia đã tối sầm, đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt, cái nhìn dành cho Tăng Mai đã như nhìn một cái xác.

Tô Duyệt căn bản không thèm để mấy lời phô trương của bà ta vào mắt, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bốn người nhà kia một lượt, bình tĩnh nói: "Ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi không biết quý trọng, nếu vậy hôm nay muốn ra khỏi đây, cũng được thôi. Bất quá thành xác chết rồi hẳn mong ra."

Chu Hoa ở một bên đang bị cha giữ chặt liền giãy thoát khỏi tay Chu Văn, đến trước mặt Tô Duyệt, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ghen tỵ và coi thường, giở giọng giễu cợt:

"Khấu khí lớn ghê, ta khuyên ngươi nghĩ cho kỹ, căn cứ không cho phép gϊếŧ người, trừ phi ngươi không muốn tiếp tục ở lại!

Phải biết ra khỏi căn cứ rồi, bên ngoài đâu đâu cũng là zombie đấy!"

Nhìn nữ nhân giương oai trước mặt, Tô Duyệt cong khóe môi nở một nụ cười rét lạnh, đưa ngón tay trắng ngần ra vuốt nhẹ lên mặt Chu Hoa, sau đó chầm chậm di chuyển xuống đến cần cổ của cô ta, như người thương thầm thì: "Ô? Không thể gϊếŧ người à? Vậy ta gϊếŧ ngươi thử nhé, xem cuối cùng sẽ có hậu quả gì, ta thực sự rất tò mò đấy!"