Chương 40: Nhà Bị Chiếm Đoạt

"Từ ca, Trương ca, Vương ca, thân thể các vị đều lành lặn, có thể vào thẳng căn cứ!"

Hà Băng này cũng không phải kẻ ngốc, cũng thuộc dạng nhân tinh* (*ý chỉ người khôn khéo, nhạy bén) chứ chẳng vừa, mới chớp mắt đã hô tỷ gọi ca rồi. Cũng phải, nếu không tinh, sao có thể mó được cái vị trí phụ trách đăng ký vừa có đãi ngộ tốt vừa nhàn nhã sung sướиɠ này chứ.

Hà Băng kiểm tra cho ba người xong, quay qua nhìn Khúc Lãnh đã cởi bỏ y phục, thấy thân hình thon dài rắn rỏi của hắn, còn có vùng cơ bụng săn chắc kia nữa, cúi đầu liếc nhìn cơ thể nhỏ thó gầy gò của mình, khóe miệng giật giật.

Điều chỉnh xong tâm hồn bị đả kích, Hà Băng lại bắt đầu tận chức kiểm tra thân thể cho Khúc Lãnh, đột nhiên một vết thương đập vào mắt hắn, Hà Băng kinh ngạc thốt lên: "Ơ? Khúc ca, bụng ngươi sao lại có vết răng cắn thế này? Có phải bị zombie cắn không?" Trong lòng âm thầm hoài nghi, lẽ nào con zombie căn Khúc ca còn nhỏ? Nếu không sao vết răng bé thế?

Khúc Lãnh đảo mắt lướt qua dấu răng trên bụng, vô thức hồi tưởng cảm giác tê dại khi nữ nhân mê người kia cúi người cắn lên bụng hắn, hờ hững nói với Hà Băng một câu: "Là nữ nhân cắn!"

"A! Ha ha, là vậy à!" Nghe lời này của Khúc Lãnh, biểu tình của Hà Băng thoáng đờ ra, bôi rối cười gượng hai tiếng, không khỏi nảy sinh suy nghĩ đen tối. Vị Khúc ca này cả mặt lạnh lùng, không ngờ cũng biết tình thú ghê đó, thế nhưng ở thời tận thế này còn có thể rong chơi một hồi!

Không biết nữ nhân đó là ai nhỉ? Răng sao mà nhọn thế, cắn được đến mức chảy máu nữa, lợi hại quá! Không biết lúc hắn biết nữ nhân kia chính là Tô Duyệt hắn sùng bái, sẽ có vẻ mặt gì.

Liếc nhìn biểu cảm bỉ ổi trên mặt Hà Băng lúc này không biết đang nghĩ gì, Khúc Lãnh trực tiếp cầm y phục lên mặc lại, đợi Hà Băng hồi thần, Khúc Lãnh vừa cài xong cúc áo cuối cùng.

Hà Băng nghĩ lại vừa nãy mình thất thần, xấu hổ xoa mũi, sau đó mang vẻ áy náy nói với Khúc Lãnh; "Khúc ca, mặc dù vết thương này là do bị nữ nhân cắn, nhưng theo như quy định của chỗ chúng ta, việc này... Ngươi vẫn cần vào phòng cách ly đợi đủ năm tiếng đồng hồ."

"Này... Tiểu Băng, Khúc ca nhóm ta là dị năng giả, dị năng giả không phải dù bị zombie cắn cũng sẽ không biến thành zombie sao, ngươi xem có khả năng này không chứ?" Từ Quân vừa nói vừa móc từ túi quần ra một bao Hoàng Hạc Lâu giúi vào tay Hà Băng.

Hà Băng nhìn bao Hoàng Hạc Lâu trong tay, bàn tay nắm chặt lại sau đó gấp rút nhét vào trong túi quần, cứ như sợ Từ Quân lấy lại vậy. Cũng khó trách Hà Băng, thuốc Hoàng Hạc Lâu trước tận thế đã không rẻ rồi, dân đen muốn hút cũng chẳng dám.

Càng huống chi ở thời tận thế nền sản xuất đã bị triệt tiêu, hút thuốc chính là một thú vui xa xỉ.

"Hề hề, Từ ca nói cũng đúng, vốn dĩ dị năng giả sẽ không bị lây nhiễm mà, hơn nữa vết thương này của Khúc ca cũng là do nữ nhân của Khúc ca cắn, càng không sao!

Hề hề, tiêu tốn nhiều thời gian của Từ ca và các vị rồi, giờ đã kiếm tra xong, không có vấn đề gì, các vị đều có thể thuận lợi đi vào căn cứ! Về sau có chuyện cứ tìm ta là được!" Nói xong hắn liền tiễn nhóm người Khúc Lãnh ra tận ngoài phòng.

Từ Quân thấy Tô Duyệt và Vương Hoa Mẫn đã ngồi đợi ở bàn đăng ký, nhanh chóng rảo bước đi qua, đánh mắt về phía

Khúc Lãnh với Tô Duyệt, rồi nói: "Lão đại, đều ổn thỏa cả rồi, có thể đi."

"Đi thôi." Tô Duyệt nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Khúc Lãnh, đứng dậy nhàn nhạt nói một câu, rồi bước nhanh ra khỏi phòng, trong lòng vui vẻ nghĩ, tí nữa nhất định sẽ cho mẹ một bất ngờ.

Tô Duyệt lên thẳng vị trí ghế phụ lái, chỉ đường cho Từ Quân lái xe, cuối cùng sau nửa giờ đã đến trước nhà cô trong khu biệt thự Dương Quang của thành phố Hồng Dương, rồi bảo Từ Quân dừng xe lại trước một tòa biệt thự nhỏ sơn trắng.

Tô Duyệt mở ngay cửa nhảy xuống xe, nhìn cánh cổng im lìm trước mắt, Tô Duyệt có chút kích động, cuối cùng cũng có thế gặp lão mẹ rồi! Mấy người Từ Quân thấy Tô Duyệt xuống xe cũng nối đuôi xuống theo.

Đến trước cửa nhà, rút từ trong túi xách ra một chùm chìa khóa, trực tiếp mở cửa, nhưng đập vào mắt là cảnh hai nam hai nữ ngồi ở bàn ăn trong phòng khách cười đùa ăn uống ầm ĩ, còn mẹ mình lại đang cúi đầu cầm một gói mỳ, lặng lẽ ngồi trong góc nhà ăn.

"Ngươi con mẹ nó có thể ăn nhỏ tiếng không? Nghe âm thanh là lão nương ta khỏi ăn tiếp nổi rồi, đúng là buồn nôn!" Chi thấy một đứa con gái béo mập vung đôi đũa trong tay, chán ghét nhìn mẹ mình mà quát mắng.

Vừa nhìn cảnh tượng này, Tô Duyệt liền bừng bừng ý muốn gϊếŧ người, máu huyết toàn thân không ngừng rít gào mãnh liệt, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn đứa con gái kia.

"Ớ? Các ngươi là ai? Sao dám xông bừa vào nhà người khác như thế?" Người phụ nữ ngồi bên con mập kia thấy nhóm người

Tô Duyệt, chỉ vào mặt bọn họ, mặt mũi hung thần ác sát quát lên.

Tô Duyệt đến một ánh mắt cũng không bố thí cho lũ người kia, trực tiếp bước nhanh đến trước mặt mẹ mình, nhìn mẹ một mực cúi thấp đầu, giọng khàn khàn gọi: "Mẹ ơi!" Gọi xong mắt chợt cay xè, muốn rơi nước mắt nhưng đã không thể rồi, vì cô đã là một con zombie, đã không còn tuyến lệ của con người.

Tô San nghe được thanh âm của Tô Duyệt, động tác tay chợt khựng, cơ thể thoáng cứng đờ, chầm chậm ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Duyệt, đôi mắt thần thờ vô hồn kia đột nhiên rực sáng kinh người, gói mỳ trong tay rơi xuống đất nhưng Tô San cũng mặc kệ, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn Tô Duyệt.

Mặc dù nữ nhân trước mắt này đẹp đến không giống người, khác hoàn toàn với con gái bà, nhưng huyết thông là thứ đâu dễ xóa bỏ, bất kế khác biệt bao nhiêu, bà cũng chỉ cần nhìn một cái là có thể xác định người trước mắt chính là con gái bảo bối của bà,

Tô Duyệt.

"Duyệt Duyệt, về là tốt rồi! Về là tốt rồi!"

Cánh môi Tô San run rẩy, hai mắt đỏ hồng nhìn Tô Duyệt không rời, tựa như lo sợ chỉ chớp mắt thôi là cô sẽ biến mất.

Tô Duyệt nhìn mẹ mình thân hình gầy còm co ro, mặt vàng má hóp, một tia sáng khát máu vụt lóc trong mắt, nhanh đến mức Tô San không kịp phát hiện.

"Mụ già chết tiệt, lũ người này là đám họ hàng chó má của bà hả, vấy bẩn cả địa bàn của ta rồi, nhanh cút ra ngoài cho ta, tất cả cút hết, nghe thấy không!" Đột nhiên một câu nói vang lên, khiến không khí ấm áp giữa Tô Duyệt và Tô San tan biến.

Còn chưa cần Tô Duyệt chỉ thị, đột nhiên chát một tiếng, chỉ thấy Vương Hoa Mẫn thịnh nộ bước qua, cho đứa con gái mập kia một cái tát vang dội.

Tô Duyệt lạnh lẽo nhìn lũ người xa lạ đang chiếm cứ nhà mình, hỏi: "Mẹ, mấy người này là sao vậy?" Rõ ràng là nhà mình, lại dám trỏ vào mũi mình quát tháo, lũ người này quả thực không biết sống chết!