Chương 36: Thăng Cấp Lên Zombie Cấp Bốn - Hơi H

Chiếc xe nhà màu đen lăn bánh trực tiếp qua khe hở một mét trên mặt đường, phóng đi trước mặt mấy người Tống Nhất và Chu Nhu. Sau đó một đường lao nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn tăm tích.

"Quả nhiên không đơn giản, hồ lớn như vậy mà bọn họ cũng dùng năng lượng lấp đầy được!" Tống Nhất kinh ngạc nhìn theo hướng chiếc xe vừa đi, giọng điệu tràn ngập hâm mộ.

Chu Nhu ngâng đầu lên, âm trầm nhìn về phía xa nơi chiếc xe đã khuất dạng, nở một nụ cười thâm hiểm, quay đầu liếc nhìn vẻ mặt hận thù của nam hài đứng bên, tâm tư thoáng chuyển, xoa xoa đầu nó, ngữ khí ôn nhu nói: "Ba ngươi vì nữ nhân đó mà chết, về sau ngươi đi theo ta, kẻ thù của chúng ta cùng là một người!"

Lý Cường thoáng nhìn nữ nhân đứng bên còn hằn ba vết tát đỏ ửng trên má, rũ mi mắt. Nó đã nghe ba nói qua, ba của nữ nhân này ở tỉnh D rất có thế lực, vậy nếu đi cùng cô ta, tuyệt đối sẽ còn mạnh hơn khi đi cùng ba nó.

Nghĩ đến đây, Lý Cường ngẩng đầu, nở một nụ cười vui vẻ với Chu Nhu, nói: "Tỷ tỷ, cảm ơn ngươi! Ta tên là Lý Cường! Về sau tỷ tỷ chính là người thân của ta, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ!"

"Ha ha, đúng vậy! Biết nghe lời là tốt rồi!"

Chu Nhu dịu dàng cười nói với Lý Cường, trong mắt lại chỉ toàn sự lạnh lẽo và coi thường.

Lý Cường nhu thuận dùng sức gật đầu.

Tổng Nhất nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Chu Nhu và Lý Cường, trong mắt xẹt qua tia hối hận. Hắn biết Chu Nhu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người vừa nãy, hắn không biết mình cứu Chu Nhu cuối cùng là đúng hay sai.

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, về sau gặp lại những người kia, hắn chỉ có thể ngấm ngầm nhắc nhở bọn họ đề phòng Chu Nhu hơn thôi.

Chiếc xe nhà màu đen thẳng đường chạy nhanh. Nếu có chướng ngại vật thì trực tiếp lệnh cho những zombie đang lượn lờ xung quanh dọn dẹp, nếu thấy những người sống sót cầu cứu, một mực làm lơ, trực tiếp vọt qua, gặp phải những kẻ có ý định ngăn xe, Tô Duyệt cũng quán triệt với hội Từ Quân, cứ đâm thắng vào.

Trong xe, Tô Duyệt đỡ Khúc Lãnh vì sử dụng năng lực quá độ mà có chút chóng mặt đến sofa ngồi, sau đó lấy ra mấy chục viên tinh hạch đặt trước mặt hắn, nói:

"Ngươi cầm mà khôi phục năng lượng."

Khúc Lãnh thoáng nhìn sự lo lắng đong đầy nơi đáy mắt Tô Duyệt, cũng không cự nự gì thêm, trực tiếp cầm tinh hạch lên hấp thụ.

Đoạn đường sau còn chưa biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa, mau chóng hồi phục năng lượng mới có thể sẵn sàng kịp thời.

Nữ nhân bên người này, mặc dù cô là biến dị giả có kháng thể zombie, nhưng lại không hề có năng lực gì khác, đã thế còn có vẻ ngoài câu dẫn như vậy, phải biết thời tận thế này không phải chỉ có mỗi zombie, còn có nhân loại mưu mô hiểm độc.

Cứ nghĩ đến lời của đám nam nhân nói vừa rồi, lửa giận trong lòng lại bốc cao. Cô quá yếu ớt, bản thân vẫn nên nhanh nhanh tăng cường năng lực, sau đó...

Sau đó... Khúc Lãnh nhíu mày, sau đó hẳn muốn làm gì... Lại đưa mắt lên nhìn nữ nhân ngồi bên, sau đó... bảo vệ cô.... Nghĩ đến đây, Khúc Lãnh khẩn trương rời đi ánh mắt, bắt đầu hấp thụ tinh hạch.

Bản thân Tô Duyệt cũng bắt đầu hấp thụ tinh hạch. Không rõ vì sao, cảm giác nguy cơ trong lòng ngày càng mạnh mẽ, Tô Duyệt không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại việc cô có thế làm chỉ là nhanh chóng tăng cường năng lực, còn có việc thu nhận đàn em, cô phải lập khế ước thêm với vài người.

Nghĩ đến việc tuyển thêm đàn em, Tô Duyệt không kìm được xoay qua nhìn Khúc Lãnh, nên làm sao mới có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện trở thành đàn em của cô đây.

Lẽ nào thực sự phải dùng phương án Vương Hoa Mẫn đề nghị? Mĩ nhân kế? Câu dẫn? Khiến hẳn quỳ gối dưới tà váy cô?

Haiz, sao cái khế ước này lại có hạn chế kiểu này chứ, bỏ đi có phải đỡ bao nhiêu không, gặp được cao thủ lợi hại, bản thân đã có thể trực tiếp hạ khế ước lên bọn họ rồi. Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, trước nâng cao thực lực của mình rồi nói.

Sau khi hấp thu ba mươi viên tinh hạch, Khúc Lãnh cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đã tràn trề, liền ngừng hấp thu.

Kiểm tra năng lực một vòng, cách cấp bốn đã không còn xa.

Còn Tô Duyệt thì vẫn đang tiếp tục hấp thụ tinh hạch, một lèo hấp thu một trăm năm mươi viên tinh hạch mới thành công thăng lên cấp bốn. Cô cảm nhận biến chuyển trong cơ thể, phát hiện thính giác càng nhạy bén hơn, thậm chí có thể nghe được tiếng nói chuyện của những người sống sót từ xa.

Thị giác cũng có biến hoá, có thể nhìn xa, các giác quan đều trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

Khứu giác tinh nhạy, được rồi, khứu giác nhạy hơn tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Mùi máu thịt tươi không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh và vị giác của cô. Đặc biệt là bên cạnh đang ngồi một dị năng giả cấp ba, máu thịt so với người bình thường còn hấp dẫn hơn, thật muốn nuốt chửng hắn!

Tô Duyệt nhìn Khúc Lãnh một lượt từ đầu đến chân, nhất là phần cơ bụng rắn chắc ẩn hiện sau lớp áo kia, khiến Tô Duyệt không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra dưới những múi cơ kia là những thớ thịt dẻo dai bền chắc.

Khúc Lãnh đột nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng dính chặt trên người. Quay đầu liền phát hiện ánh mắt sáng rực của Tô Duyệt, màu đỏ nơi đuôi mắt càng thêm đỏ hồng diễm lệ, cánh môi đỏ hơn máu kia cũng thêm bóng mềm động lòng người.

Lúc này đây đôi mắt câu hồn của cô đang chăm chú nhìn hắn, ánh mắt quét một vòng từ đầu đến chân, sao hắn lại có cảm giác cô muốn xé xác nuốt chửng hắn như này?

Dưới ánh nhìn này của Tô Duyệt, toàn thân Khúc Lãnh đột nhiên nảy sinh một cảm giác kì quái, căng thắng lại tê dại.

Sau đó trong ánh mắt chấn kinh của Khúc Lãnh, Tô Duyệt đưa hai tay ra xoa nắn vùng cơ bụng của hắn, không ngừng sờ soạng vuốt ve. Ừ, độ đàn hồi quả không đùa được.

Vương Hoa Mẫn và Từ Quân ngồi cạnh cũng ngây người nhìn động tác của lão đại mình. Hai người ăn ý nghĩ, quả nhiên lão đại đã nghĩ thông rồi, chuấn bị câu dẫn Khúc Lãnh, khiến hắn quỳ dưới gấu váy mình.

Dưới động tác của Tô Duyệt, cơ thể Khúc Lãnh càng thêm căng thẳng, nơi sâu đáy cặp mắt phượng kia sóng trào mãnh liệt, mà

Tô Duyệt còn không nhận thức, đương nhiên cúi người xuống, cách y phục của Khúc Lãnh, cắn lên vùng bụng của hắn.

Vội hít một hơi lạnh, hắn bị Tô Duyệt cắn đau, nhưng lại như một loại chất gây nghiện đưa đến cho người ta cảm giác đê mê tê dại. Đôi con ngươi cuồn cuộn sóng ngầm kia nhìn chằm chằm sườn mặt si mê của Tô Duyệt, hai bàn tay mất kiếm soát vuốt ve khuôn mặt cô.

Động tác của Khúc Lãnh khiến Tô Duyệt khựng lại, ngấng đầu nhìn xuống vết cắn rướm máu, Tô Duyệt mang ý xin lỗi dùng lưỡi liếʍ láp máu tươi rỉ ra từ miệng vết thương.

"Um ~" Khúc Lãnh bị Tô Duyệt kí©h thí©ɧ, hạ thân cứng đờ, đầu ngửa về sau, hắn mất khống chế thoải mái rêи ɾỉ ra tiếng.

Tô Duyệt nhìn bộ phận vươn mình thức tỉnh trước mặt, khóé miệng khẽ giật, hai má thoắt đỏ bừng, đôi mắt dán chặt vào vùng quần bị đội lên cao, cô chợt nghĩ tới những cây gậy kích thước chấn động cô lấy từ tính phúc dụng phẩm điếm kia, không khỏi so sánh một chút, phát hiện hàng thật vẫn lớn hơn nhiều.

Mẹ nó, Tô Duyệt mày nghĩ cái gì đấy, sao mày có thể nghĩ đến mấy thứ sắc dục xấu hỗ này.