Chương 33: Chạy Trốn

Nhóm Tống Nhất vừa chiến đấu với zombie cũng vừa lùi dần về bên này rút lui.

Trông thấy chiếc xe nhà không một động tĩnh, dùng sức đá lên xe vài cái, hét lên:

"Người trong xe, khẩn trương chạy, zombie đến rồi! Nhanh lên!"

Thực ra mấy người Tô Duyệt đương nhiên không thể không biết zombie đến, chẳng qua bọn họ không sợ đám zombie đó mà thôi. Chính bởi vì trong chiếc xe này còn đang ngồi một đại boss cùng một tiểu boss zombie đấy.

Bọn họ dĩ nhiên cũng nhìn thấy hết mọi phản ứng của đám người kia, thế nên Tống Nhất dù đang bị zombie quấn lấy mà vẫn phân tâm nhắc nhở bọn họ, ngược lại khiến bọn họ có điểm phải nhìn với con mắt khác.

"Lão đại, người tên Tống Nhất này cũng không tệ." Từ Quân quan sát tình huống bên ngoài, cảm thán một câu.

"Phần tâm ý này của hắn, ta đã ghi nhớ!"

Từ Quân lại nhìn về phía Tống Nhất đang ra sức chém gϊếŧ zombie bên ngoài, trong lòng thở dài, huynh đệ, ta chỉ có thế giúp được đến thế này thôi.

"Lão đại, sai đám zombie ăn hết bọn chúng là xong, miễn cho về sau lên đường lại gặp bọn khốn nạn, cũng để đề phòng bọn chúng đột nhiên đâm sau lưng chúng ta một đao."

Vương Hoa Mẫn liếc nhìn đám người âm hiểm muốn đem họ làm tấm khiên thịt, hai tay khoanh lại trước ngực, lãnh khốc nói.

Không chỉ muốn cướp thực phẩm của họ, còn muốn cướp cả xe, giờ lại dám tính toán dùng bọn họ làm mồi dụ tốt thí, tâm tư quá ác độc đấy!

Trương Hành lạnh lẽo nhìn mấy người bên ngoài xe, nói với Tô Duyệt: "Lão đại, hãy sai những con zombie kia tử tế tiếp đãi bọn chúng đi thôi! Nếu chúng ta không có năng lực, xem thái độ và hành vi của bọn chúng vừa nãy, nam nhân bọn ta chỉ có một con đường chết, còn nữ nhân ắt hẳn sẽ sống không bằng chết! Còn cả hiện tại, có ý muốn đem chúng ta làm lá chắn dụ zombie, kéo dài thời gian giúp bọn chúng chạy trốn.

Loại người như vậy, lưu lại sẽ là hậu hoạn!

Ngoài ra, bọn chúng không đυ.ng phải đám zombie này là vì lão đại ngươi một đường xua đuổi, bọn chúng mới có thể bình an vô sự lâu như thế. Bây giờ chỉ cần ngươi thu hồi mệnh lệnh, những zombie kia chắc chắn sẽ nghe theo bản năng mà làm. Bất quá ta thấy bầy zombie kia năng lực còn chưa đủ mạnh, không bằng?"

Dứt lời nhìn về hướng căn phòng Tiểu Song đang ngồi.

Tô Duyệt thu lại tầm mắt, quả nhiên bản thân vẫn chưa đủ nhẫn tâm nhỉ? Nhìn thấy nhiều người như thế nên vẫn chưa nỡ xuống tay! Tô Duyệt cười lạnh một tiếng, hiện tại cô ở đây còn giả vờ thánh mẫu?

Không, Tô Duyệt cô không phải, người giúp đỡ cô, báo đáp gấp trăm, người hãm hại cô, trả thù gấp bội!

Nghĩ đến đây, Tô Duyệt thu hồi khống chế với bầy zombie, ban đầu chỉ định gọi zombie đến cho bọn họ một bài học, nhưng

những hành vi động thái của bọn họ quả thực vô cùng quá đáng.

Nếu như bản thân không gϊếŧ bọn họ, bọn họ cũng sẽ gϊếŧ các cô, nếu họ đã nảy sinh sát tâm với mình, đương nhiên cô phải tiên hạ thủ vi cường. Các ngươi đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa!

Não bộ trực tiếp truyền mệnh lệnh đến Tiểu Song, sai nó nhảy ra ngoài từ cửa sổ, tham chiến cùng những zombie kia, mà nhiệm vụ chính yếu nhất cho nó chính là truy sát Hoàng Bình, nam nhân giảo hoạt âm hiểm đó, lưu lại đối với cô chắc chắn cũng là một mối họa.

Bầy zombie không còn bị Tô Duyệt hạn chế, thoạt tiên chỉ một đường thắng tiến lên, bắt đầu từ khắp bốn phương tám hướng theo bản năng khát máu vươn những cái móng sắc bén về phía đám người.

Mà đám người kia thấy không còn đường chạy, mới rút vũ khí ra, hoặc phát động dị năng chiến đấu với zombie. Trong gần trăm người ở đây có một nửa không phải dị năng giả. Vì thế cả đám đối phó với zombie mặc dù không đến nỗi chật vật nhưng cũng chẳng dễ dàng gì.

Lúc này bên ngoài xe nhà quả thực là một màn tinh phong huyết vũ. Có người nhìn thấy xe nhà không hề hấn gì, định chạy về bên này, nhưng zombie căn bản không bỏ qua bọn họ, cũng đuổi theo, xé rách máu thịt, ngấu nghiến não của họ, nhưng lại lờ đi chiếc xe kia.

Mà Hoàng Bình vừa điên cuồng chém gϊếŧ zombie vừa liên tục tìm kiếm đường thoát, dựa vào thực lực dị năng giả tốc độ cấp hai của hắn, trốn thoát hẳn vẫn khả thi.

Phát hiện bên cạnh lộ ra một khe hở, Hoàng Bình trực tiếp kéo một đồng đội bên cạnh qua, đấy về phía zombie, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại lao về chỗ trống hòng thoát khỏi vòng vây zombie.

Sau đó cấp tốc chạy về đoạn đường trước mặt, hoàn toàn mặc kệ phía sau vọng đến những tiếng kêu cứu của đồng đội, cười lạnh trong lòng, những kẻ ngu xuấn, chỉ đáng làm khiên thịt cho hắn thôi.

Một đường lao nhanh, đến tận khi âm thanh zombie và con người đang chém gϊếŧ chỉ còn văng vằng loáng thoáng, mới dừng lại không ngừng thở dốc.

Đột nhiên phía sau một đạo kình phong đánh úp về phía lưng hắn, Hoàng Bình lập tức lộn một vòng, tránh thoát được một chiêu công kích này, ngầng đầu lên nhìn, là một nữ hài zombie, con mắt màu xanh.

Hoàng Bình hốt hoảng, vậy mà lại là một con zombie đồng cấp với mình.

Con zombie này chính là Tiểu Song được Tô Duyệt phái đi làm trợ thủ. Lúc đó vừa ra ngoài nó liền nhìn thấy Hoàng Bình đang

chạy trốn, vì thế nó trực tiếp đuổi theo hắn, nó nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó.

Hoàng Bình vội vàng lần mò trên đất, vớ được một cục đá to, hắn liền thẳng tay dùng lực ném về phía Tiểu Song, sau đó lồm cồm

bò dậy nhanh chóng tiếp tục chạy thục mạng.