Chương 32: Thuộc Tính Của Lợn

Quay đầu nhìn chiếc xe đóng chặt cửa không mảy may động tĩnh, ánh mắt Hoàng Bình âm trầm đáng sợ, ngầng đầu vừa vặn đối mắt với Lý Hồng, hai người liếc nhìn nhau, sau đó nhìn về hướng xe nhà, đồng thời gật đầu. Xem ra cách nghĩ của hai người đều rất tương đồng, quả đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Hai người dẫn người của mình đứng ra phía sau chiếc xe nhà, chỉ cần đợi chút nữa zombie ngủi được mùi máu thịt ở đây, đi qua bên này, vậy bọn họ liền lập tức rút lui, đến lúc đó người bên trong chiếc xe sẽ trở thành mục tiêu của bầy zombie.

Những người khác nhìn thấy Hoàng Bình và Lý Hồng làm thế cũng mặc kệ gây ra hoạ gì cho người trên xe, theo Hoàng Bình và Lý Hồng trốn đằng sau chiếc xe nhà, dùng người trên xe như tâm khiên thịt, sau đó từ từ rút lui.

"A! Tống Nhất, ta lệnh cho ngươi gϊếŧ hết bọn chúng cho ta!" Chu Nhu trốn phía sau Tống Nhất, lớn tiếng la hét.

Tống Nhất vừa cùng những người khác chém zombie, vừa phải để ý đến Chu Nhu ở phía sau. Vốn đã có chút cố sức, Chu Nhu có dị năng hệ Hoa, không giúp một tay thì thôi đi, ít nhất cũng đừng kéo quần áo hắn, cản trở hành động của hắn, vướng chân hắn!

Khi một lần nữa suýt chút bị zombie túm được, Tống Nhất rốt cục không chịu được gầm lên với Chu Nhu đằng sau: "Chu tiểu thư, ngươi quả nhiên mang thuộc tính lợn sao? Ngươi muốn chúng ta đều phải nộp mạng nơi này thì có thể tiếp tục túm chặt ta!"

Tổng Nhất chẳng hề nể tình mà nói, khiến vẻ mặt Chu Nhu cứng đờ, sau đó âm tàn trừng mắt nhìn bóng lưng Tống Nhất. Nếu không phải đoạn đường sau còn cần hắn bảo vệ cho mình, ả chắc chắn đã đẩy hắn vào bầy zombie đó rồi. Không một ai dám nói chuyện kiểu này với Chu Nhu ả hết, lại dám nói ả là đầu heo!

Bất quá để bảo toàn tính mạng, Chu Nhu vẫn buông lỏng bàn tay nắm quần áo Tống Nhất, sau đó quay đầu nhìn hướng đám người đang di chuyển, hung dữ thét lên:

"Đám ngu xuẩn các ngươi, còn không qua đây gϊếŧ zombie, mắt mù hết rồi sao! Nhanh qua đây!"

Mọi người căn bản không thèm để ý đến ả ta, đầu óc có bệnh mới xông vào bầy zombie đó. Chu Nhu thấy mọi người không hề đả động, hoàn toàn coi lời ả như gió thoảng qua tai, tức đến tím hồng mặt mày.

Hoàng Bình thấy vẻ mặt tức giận của Chu Nhu, cũng không muốn đắc tội với cô ta, dẫu sao cha cô ta ở tỉnh D cũng có địa vị, đến lúc đó, một dị năng giả không có chỗ dựa như hắn muốn sống thoải mái một chút nói không chừng còn phải dựa vào cha cô ta. Giờ giữ mối quan hệ tốt với Chu Nhu, tuyệt đối sẽ không thiệt gì về sau. Nếu có thể có được cô ta, vậy càng tốt!

Thế nên Hoàng Bình trưng vẻ thâm tình nhìn Chu Nhu, lo lắng nói: "Chu tiểu thư, zombie quá nhiều, chúng ta cũng không còn cách nào, ngươi mau mau chạy qua đây với bọn ta, ta đứng đây chờ ngươi, ta sẽ không để ngươi bị thương tổn!" Nói xong đưa tay ra ngăn lại đội ngũ đang lùi về sau, giữ nguyên vị trí đợi Chu Nhu. Mặc dù có vài người trong đội ngũ bất mãn, nhưng cũng không dám nói gì, ai bảo thực lực của Hoàng Bình mạnh hơn bọn họ, ngoài ra bọn họ cũng biết Chu Nhu ở tỉnh D cũng có bối cảnh.

Chu Nhu liếc nhìn Hoàng Bình, sắc mặt khá hơn một chút, lại nhìn bầy zombie không ngừng xông về bên này, Chu Nhu vứt bỏ đám người Tống Nhất vẫn đang anh dũng chiến đấu, xoay người chạy về phía đội ngũ của Hoàng Bình.

Lúc đi qua chiếc xe nhà, âm lãnh trừng mắt nhìn, không một tia do dự chạy qua, không thông báo cho người trong xe. Hừ, Khúc Lãnh, nếu ngươi đã đối xử với ta như vậy, vậy ngươi đi chết đi! Dù sao ta cũng không có được ngươi!