Chương 30: Kính Già Yêu Trẻ

"Vị mỹ nữ này, ngươi cũng nghe rồi đúng không, yêu cầu của các huynh đệ ta ấy, vậy thì từng đó đồ là đủ rồi, những thứ khác thì không cần đâu!"" Lý Hồng cười nói với Tô Duyệt.

"Ô! Chỉ cần từng đó thôi? Nhưng ta chẳng có gì hết!" Tô Duyệt xòc hai tay ra, bất đắc dĩ nhún vai, tỏ ý hết cách trả lời.

Đám người Lý Hồng nghe câu trước, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng nghe đến câu sau, nụ cười lập tức cứng đờ.

"Không có! Làm sao có thế! Vừa nãy bọn ta ngửi thấy mùi mà, giờ định lừa ai đấy! Chỉ cần các ngươi cho bọn ta vào soát thử, liền biết có hay không thôi. Đúng thế, các huynh đệ!" Lý Hồng nghe Tô Duyệt nói vậy, đầy một bụng tức tối, liền bất chấp mặt mũi giở giọng khốn nạn.

Nghe Lý Hồng nói, đám tay sai của hắn đều nhao nhao ngươi một câu ta một lời phụ họa.

"Đúng, để bọn ta vào xem xem!"

"Đúng đấy, vào xem, liền biết có hay không!"

"Đi vào! Đi vào!"

"Các ngươi thật sự đủ vô liêm sỉ, hèn hạ đê tiện đấy, vì sao phải cho các ngươi vào?

Đây là địa bàn của bọn ta, một cái lông cũng đừng hòng mò được từ chỗ bọn ta!"

Vương Hoa Mẫn nhìn những khuôn mặt xấu xí lộ vẻ tham lam của bọn người Lý Hồng, rốt cục không nhịn nổi mà bộc phát.

Vương Hoa Mẫn vừa nói xong, Vương Tráng liền lập tức rống to:

"Mẹ đứa nào dám bước vào, ta liền làm thịt hắn!"

Lúc này những người sống sót ở xung quanh đã đi qua chỗ Lý Hồng, trong đó một nam nhân trung niên có vẻ khôn khéo tới bên cạnh Lý Hồng, vỗ vỗ vai hắn, giả bộ lo lắng hỏi: "Lý Hồng, ở đây xảy ra chuyện gì thế? Sao ta thấy bộ dạng này của các ngươi... thật sự... chậc chậc..." Bỏ lửng giữa câu, lại càng khiến Lý Hồng cảm thấy mất mặt.

Giận dữ trừng mắt nhìn nam nhân vừa vỗ vai mình, Hoàng Bình! Sự căm ghét với hắn trong lòng càng tăng thêm, thế nhưng lần này nghĩ đến việc phải cùng tên này đối phó với mấy người kia, hắn liền tạm thời nhẫn nhịn.

Đều tại đám người kia, khiến Lý Hồng hắn lại phải mất mặt trước đối thủ, nghĩ đến đây ánh mắt hắn nhìn nhóm Tô Duyệt càng

thêm độc ác.

Con mắt thoáng chuyển, hắn liền hô lên với những người sống sót xung quanh: "Mọi người đến mà xem, ban đầu chúng ta vốn định đến chào hỏi nhóm người này một câu, thế nhưng bọn họ không chỉ Tống Vũ, nữ nhân của ta, nhục nhã bọn ta. Ta thấy bọn họ căn bản coi khinh những người kiết xác bần thỉu, mỗi bữa chỉ có mỳ tôm bánh bao mà ăn như chúng ta. Vì bọn họ ăn phải là thịt này cá nọ, heo bò gà vịt cơ! Không chừng trên xe còn nhiều thứ ngon lành hơn ấy. Mọi người không thể tin được đâu!"

Lý Hồng nhìn thoáng qua đám người nghe hắn nói xong bắt đầu xầm xì bàn tán, quay đầu nhìn về hướng nhóm Tô Duyệt, nở nụ

cười lạnh lẽo.

Nam nhân tên Hoàng Bình nói chuyện với Lý Hồng ban đầu nhìn nhóm người Tô Duyệt ăn mặc sạch sẽ, gương mặt thanh tú thoáng ý cười nhàn nhạt, nói với Tô Duyệt:

"Mấy vị bằng hữu này thật đúng là lợi hại, có thể kiếm được nhiều thứ tốt như thế, không giống bọn ta, mỗi ngày ngoài ăn mỳ ra thì chính là bánh mỳ hoặc đồ ăn vặt, thậm chí phải bữa ăn bữa nhịn. Không biết mấy vị có được những thứ đó bằng cách nào?"

Đôi mắt lấp lánh sáng rực của Tô Duyệt nhìn đám người tâm địa đen tối vây xung quanh, lại liếc mắt nhìn nam nhân Hoàng Bình dung mạo thanh tú, trong mắt lại lóé lên tinh quang khiến kẻ khác không thế coi thường, kiêu ngạo nói:

"Xem ra các ngươi ngươi cũng có chút biết tự lượng sức mình đấy. Bọn ta quả thực lợi hại, chí ít cũng hơn các ngươi, điểm này ngươi không cần nói ra bọn ta cũng tự biết. Còn muốn biết bằng cách nào bọn ta có được những thứ đó, bọn ta lại không có kiên nhẫn, không có hứng, cũng không nguyện ý nói cho các ngươi.

Còn có ngươi đừng có cười buồn nôn như thế. Vừa nhìn kiểu cười của ngươi, chẳng ai là không biết ngươi đang có ý đồ!"

Tô Duyệt vừa nói xong, đám đông vô thức liếc nhìn mặt Hoàng Bình, quả nhiên là kiểu cười âm mưu tính toán. Nhưng nữ nhân này cũng quá hồng hách, thế nhưng không để bọn họ vào mắt, chẳng qua chính là ỷ thế nam nhân của mình lợi hại mà thôi.

Hoàng Bình nghe Tô Duyệt nói vậy, nụ cười trên mặt thoáng cứng lại giây lát, sau đó mang vẻ chính nghĩa hùng hồn nói: "Vị mỹ nữ này, lẽ nào cha mẹ ngươi không dạy ngươi phải giúp người làm vui, kính già yêu trẻ sao? Nếu các ngươi đã có được đồ tốt, vì sao không chia cho mấy người bọn ta một chút? Nhìn thấy những người già trẻ nhỏ này đói tới xanh xao vàng vọt, nhìn bọn họ vì thiếu thức ăn bổ dưỡng mà gầy như que củi, ngươi lẽ nào chút đồng tình cùng thương cảm cũng không có?"

Hoàng Bình vừa dứt lời, liền có một lão nhân độ năm sáu mươi tuôi lập tức tiến lên, chỉ thằng vào Tô Duyệt, phẫn nộ nói: "Xú nha đầu ngươi, mau mang mấy thứ đó ra đưa bọn ta, ta là người già, ngươi ắt hẳn phải tôn kính hiếu kính ta, còn xe của các ngươi nữa, cũng nên nhường cho ta. Nhà nước quy định rồi, phải nhường chỗ cho người già đấy!"

Mấy người lớn tuổi hơn Tô Duyệt, cả trung niên lẫn lão niên, đều bước ra, hùa theo nói:

"Đúng đấy, toàn bộ mang ra đi! Nhường lại đi!"

"Có hiểu kính già không, dù sao các ngươi trẻ tuổi cũng phải học cách chịu chút khổ đi. Xe nhà này để người già bọn ta ngồi."

"Đúng vậy. Người trẻ học cách chịu khổ, cũng không cần ăn ngon như thế, như vậy mới có lợi cho thân thể các ngươi. Ta là vì tốt cho các ngươi, về phần mấy thứ trong tay các ngươi, vứt đi cũng lãng phí, còn không bằng biếu cho chúng ta. Thế còn được tiếng người tốt."

"Ta là trẻ con, còn nhỏ như vậy, ta cũng muốn ăn đồ ăn ngon, cũng muốn ngồi chiếc xe thoải mái kia."

"Ba ơi, con cũng muốn ngồi xe đó, ngồi lên đó nhất định sẽ rất oai!"

"Mẹ ơi, con muốn ăn táo! Con mặc kệ, thế nào mẹ cũng phải lấy được cho con, không lấy được thì mẹ không phải mẹ của con!"

Hoàng Bình rất hài lòng với hiệu ứng do mấy câu nói của mình tạo ra. Đến lúc xử lý xong mấy kẻ này rồi, vừa có thể kiếm chác được vật tư trên xe của bọn họ, vừa có thế báo thù cho Chu Nhu, có thể coi là nhất cử lưỡng tiện.

Tô Duyệt khoanh hai tay trước ngực, tràn đầy hứng thú nhìn đủ mọi vẻ mặt tham lam xấu xí tư lợi của đám người đó. Quả nhiên, tận thế sợ nhất không phải zombie, không phải thiếu thốn vật tư, không phải tài nguyên thiếu hụt, đáng sợ nhất chính là sự xấu xa đến từ lòng tham và ích kỷ của con người!

"Như vậy, ta rất muốn biết, nếu như ta không đáp ứng mấy yêu cầu đó của các ngươi, các ngươi định làm gì bọn ta?" Tô Duyệt điềm nhiên đưa mắt nhìn đám người "sôi sục chính nghĩa" xung quanh.

Lý Hồng trợn cặp mắt cá chết, hung ác nói:

"Không đưa? Lão tử khuyên các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao đồ ra thì hơn! Nếu không sẽ cho các ngươi ăn đủ!"

"Lý Hồng ngươi dữ tợn quá, không nhẹ nhàng gì cả. Tiểu cô nương này, ta khuyên ngươi, vẫn nên bảo người của ngươi đem đồ ra đi. Ngươi xem các ngươi chỉ có mấy người, bên bọn ta có những gần trăm người, lại toàn kẻ thô lỗ. Đợi đến lúc động tay động chân, thương tốn đến các ngươi thì không hay. Thậm chí có vài anh em từ lúc tận thế nổ ra đến giờ còn chưa được "ăn mặn" đâu, ta nghĩ bọn hắn đối với mỹ nữ câu hồn như ngươi vạn phần hứng thú đó, ngươi nói đúng không?" Hoàng Bình vỗ vỗ bả vai Lý Hồng, ý cười vô hại mở lời uy hϊếp Tô Duyệt.