Chương 29: Đổi trắng thay đen

Tống Vũ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Khúc Lãnh, chỉ vào khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo của Tô Duyệt, đau đớn thương tâm nói:"Đây chính là nữ nhân ngươi thích sao? Vừa thiếu lễ độ, không có giáo dưỡng, ngang ngược vô lý, tính cách xấu xa, tâm tư hiểm ác. Kiểu người như cô ta căn bản không xứng với ngươi, cũng không xứng ở bên ngươi, càng không xứng được ngươi thích! Dù sao ngươi cũng coi là thủ lĩnh của nhóm, lẽ nào lại cho phép một người không có năng lực lại mang tâm tư đáng sợ như này ở trong đội sao?! Đây chính là vô trách nhiệm với những người khác trong nhóm!"

Từ Quân đứng nghe với ánh mắt "Đúng là đồ đần" nhìn Tống Vũ khóc lóc thảm thiết hăng say diễn kịch.

Vương Hoa Mẫn càng không khách khí chống tay lên hông, chỉ vào mặt Tống Vũ mắng: "Mắt chó của ngươi mù rồi hả, không nhìn ra lão đại của chúng ta mới là thủ lĩnh sao? Ngươi chắc chắn não ngươi tư duy không gặp vấn đề gì chứ? Có chắc thần kinh vẫn bình thường không? Đồ điên ngươi! Có lễ độ cái shit, đồ cực phẩm ngươi mới không có giáo dưỡng! Ngang ngược vô lý? Đó là uy áp khí phách hiểu không? Tính cách xấu xa? Thế giới loạn như vậy, giả vờ đơn thuần cho ai xem? Tâm tư hiểm ác, ngươi đang tự nói mình đấy à?

Tổ sư! Mặt vừa gợi đòn, lại còn vô não!"

Tổng Vũ bị Vương Hoa Mẫn công kích đến mức còn chưa kịp hồi phục từ trong kinh ngạc, liền trực tiếp bị Trương Hành ba ba tát mấy cái xoay mặt.

Ả bị đánh? Không phải do đương sự đánh, không phải do nữ nhân độc miệng kia đánh, không phải do nam nhân nhìn qua vạm vỡ đô con kia đánh, không phải do nam nhân đầy vẻ khinh thường kia đánh, càng không phải do nam nhân ả để mắt đánh, mà là bị người thoạt nhìn đàng hoàng tốt bụng này đánh?

Vương Hoa Mẫn và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Hành đang bừng bừng phẫn nộ, không dám tin người vừa thẳng tay tung bạt tai trong chớp nhoáng kia lại là Trương Hành hiền lành nhất, tốt bụng nhất trong nhóm.

Vương Hoa Mẫn và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Hành đang bừng bừng phẫn nộ, không dám tin người vừa thẳng tay tung bạt tai trong chớp nhoáng kia lại là Trương Hành hiền lành nhất, tốt bụng nhất trong nhóm.

Lúc có phản ứng, Tống Vũ đưa tay sờ hai má sưng đỏ đau đớn, hai mắt tràn ngập hận ý nhìn nhóm người Tô Duyệt, sau đó điên cuồng phẫn nộ rít lên the thé: "Lại dám đánh ta? Ngươi lại dám đánh ta! Được, được lắm! Ta nhất định sẽ khiến các ngươi hối hận!"

Tô Duyệt nghiêng người dựa vào người Khúc Lãnh, nhìn Tống Vũ như nhìn một con chó điên, khóe miệng nhếch thành một nụ cười lạnh: "Biết vì sao đánh ngươi không? Vì ngoài gợi đòn vô não ra, ngươi còn rất đáng đập! Hối hận? Ta trái lại muốn xem thử ngươi khiến bọn ta hối hận thế nào! Còn có, lại còn diễn khổ nhục kế trước mặt ta, ngươi chính là ngứa đòn tìm chửi!"

"Tiếu Vũ, ngươi sao vậy? A! Ai đánh vào mặt ngươi?" Đột ngột tiếng nói của một nam nhân vang lên, chỉ thấy một gã mặt lồi lõm sần sùi, vóc người thô to, đầu hói, da vừa thô vừa đen nhào về phía Tống Vũ đang ngồi trên đất, hai tay dùng lực nâng đôi má sưng đỏ của ả lên nhìn ngược nhìn xuôi, sau đó gầm lên thảm thiết.

Tống Vũ bật thốt xuýt xoa, trong lòng chửi mẹ nó, đau quá đi mất! Không biết mặt bị đánh đừng đυ.ng sao!!! Ngươi còn dùng lực! Đang muốn cậy tay Lý Hồng ra, nhưng lại thấy Lý Hồng vừa gào khàn cả giọng, vừa nháy mắt với ả, Tống Vũ liền dừng động tác lại.

Nhưng mặt thực sự bị Lý Hồng nâng quá đau, Tống Vũ chỉ đành hết sức đấy hai tay hắn ra, sau đó ôm chặt hai tay Lý Hồng vào trong lòng, vừa có thể thể hiện thâm tình, vừa có thể ngăn Lý Hồng tiếp tục chạm vào mặt ả.

Đương nhiên Tống Vũ không quên ám hiệu

Lý Hồng gửi cho ả, hiện giờ ả còn chưa thể đánh mất chỗ dựa vững chắc này, thế là Tổng Vũ khoác lên bộ dạng thảm thương, khóc tố cáo: "Lý ca, hu hu, ngươi phải đòi công đạo cho người ta a, ta chỉ là cùng đệ đệ đến lịch sự chào hỏi bọn họ một câu, thế nhưng bọn họ lại... lại hạ nhục bọn ta, thậm chí đến Lý ca các ngươi bọn họ cũng không bỏ qua, nói các ngươi tất cả đều là một đám vô dụng, ta thanh minh cho các ngươi, bọn họ lại thẹn quá thành giận mà đánh ta, ngươi xem mặt ta chính là do bọn họ đánh!"

Nghe xong Tống Vũ, Lý Hồng quay phắt đầu lại phẫn hận nhìn mấy người Tô Duyệt, bi phẫn quát: "Các ngươi khinh người quá đáng, khi dễ nữ nhân còn coi là nam nhân sao, bọn ta với các ngươi vô oán vô cừu, thậm chí còn có lòng muốn kết giao, các ngươi không nguyện ý thì thôi đi, thế nhưng lại hạ nhục bọn ta, các ngươi không cảm thấy thẹn, không thấy quá đáng quá rồi sao?"

"Ngươi đừng mở mồm nói bậy, ngươi..."

Tô Duyệt đưa tay lên ngắt lời Vương Hoa Mẫn, sau đó an ủi vỗ nhẹ bả vai cô, quay đầu nhìn hai kẻ đang diễn kịch, nhướng mi giễu cợt nói: "Các ngươi diễn kịch còn non tay lắm, biểu cảm chưa đủ chuẩn, nước mắt cũng giả quá, ánh mắt sai, động tác càng sai."

Tô Duyệt càng nói, mặt đám người Lý Hồng càng tái, nhưng Tô Duyệt như ngại chuyện chưa đủ vui, lại tiếp tục nói thêm một câu: "Bất quá, các ngươi cảm thấy thế nào mới không quá đáng?"

Cặp mắt lồi như mắt cá của Lý Hồng lóe lên tinh quang, sau đó làm ra vẻ ta đại nhân có đại lượng, quảng đại bao dung khắp thiên hạ mà nói: "Bỏ đi, Lý Hồng ta cũng không phải hạng giậu đô bìm leo, nhưng các ngươi đánh bị thương nữ nhân của ta, lại hạ nhục chúng ta, vẫn nên thể hiện sự hối lỗi đi."

"Ô? Vậy ngươi cảm thấy chúng nên thể hiện như nào?" Cuối cùng cũng sắp lộ đuôi cáo ra rồi, Tống Duyệt cười lạnh nói.

Nghe được lời Tô Duyệt, vui sướиɠ lóe lên trong mắt Lý Hồng, giọng điệu ra vẻ nói:

"Bọn ta cũng không phải người không biết điều, như này đi, đồ đạc giá trị của các ngươi bọn ta không cần, chỉ cần chỗ thịt lợn các ngươi vừa ăn, thịt bò, thịt gà, thịt vịt nữa."

"Ba, còn muốn cá, con thích ăn cá nhất!

Còn có sữa bò!" Lý Cường đứng bên cạnh khẩn trương bổ sung.

"Còn có rau tươi!"

"Ta muốn trái cây!"

"Ta muốn thuốc lá!"

"Ta muốn rượu!"

Tống Vũ thấy mấy kẻ kia nhao nhao nói, cũng vội vàng hét lớn: "Ta muốn đồ dưỡng da đồ trang điểm, còn có y phục, túi xách, giày dép hàng hiệu xinh đẹp nữa, ta đều muốn!"

Nhìn những kẻ kia không coi ai ra gì gào thét đòi hỏi, mấy người Vương Hoa Mẫn đã tức đến bật cười rồi, không cần đồ giá trị à, hiện tại giá trị nhất chính là thực phẩm đó.

Quả nhiên là một đám vô liêm sỉ lại tham lam, mà Vương Hoa Mẫn, Từ Quân, Trương Hành và Vương Tráng nếu không phải bị ánh mắt Tô Duyệt ngăn cản, bọn họ đã xông ra hung hăng tấn cho bọn chúng một trận, trực tiếp đánh cho gãy hết răng rồi.

Động tĩnh bên Tô Duyệt hấp dẫn sự chú ý của những người sống sót khác, đều ở phía xa nghe ngóng, không hề định tiến lên. Mà Chu Nhu cũng nhìn về hướng nhóm Tô Duyệt, khóe miệng nhếch thành một nụ cười âm hiếm, vẫy tay gọi một hộ vệ đến bên cạnh, thì thầm vài câu vào tai hắn, tên hộ vệ gật đầu với ả rồi cúi đầu.

Sau đó trong ánh mắt nóng nảy của Chu Nhu, hắn đi về phía những người sống sót ở phía xa kia.

Chu Nhu quay đầu nhìn Tống Nhất đang dựng lều, thoáng nhíu mày, cười lạnh: Tống Nhất, ta đã đáp ứng ngươi không đi gây sự với bọn họ, nhưng không có nghĩa ta không thể kích động người khác đi gây sự với bọn họ. Hừ! Dám đắc tội Chu Nhu ả, vậy phải nhận lấy hậu quả.