Chương 28: Dụng tâm bất lương

Vừa vào trong xe, Trương Hành liền nhìn thấy Vương Hoa Mẫn cùng Vương Tráng dùng ánh mắt “Thấy chưa, hậu quả của việc làm người tốt là thế đấy” nhìn mình. Trương Hành không khỏi lúng túng, là hắn quá khờ khạo, người ta căn bản không để chút đồ đó vào mắt, hắn lại còn không biết tự lượng sức mình.

Nếu không phải gặp được tiểu thư, Trương Hành hắn sợ là một hai gói mỳ còn chẳng có, bây giờ hắn lại còn đem những thứ không phải do bản thân tự kiếm được đi làm người tốt, ha ha, quả thực quá nực cười!

Trương Hành đem đồ bỏ lên bàn, tới trước mặt Tô Duyệt, hai tay nắm chặt, cúi đầu, sa sút tinh thần nói: “Lão đại, ta sai rồi.”

Tô Duyệt nhìn Trương Hành, thản nhiên nói: “Biết vì sao lúc ban đầu ta không ngăn cản ngươi, ngược lại còn ủng hộ ngươi không? Bởi vì tính cách của ngươi quá thật thà chất phác lại dễ mềm lòng, rất dễ bị kẻ khác lợi dụng, nếu ta bảo ngươi bọn họ không cần lòng tốt của ngươi, khẳng định ngươi sẽ không tin. Vì thế ta để ngươi tự mình đi trải nghiệm. Ta không trách suy nghĩ của ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi hiểu được, ở thời tận thế làm người tốt sẽ không sống lâu. Muốn làm việc tốt cũng được, nhưng cần quan sát cho kỹ. Còn nữa, cứ coi là chúng ta có rất nhiều thức ăn, thế nhưng nếu năng lực của nhóm chúng ta kém, ngươi nghĩ thử xem ngươi một lần phóng tay cho người ta nhiều đồ như vậy, ngươi cảm thấy hậu quả sẽ thế nào?”

Nghe Tô Duyệt nói, Trương Hành càng thêm áy náy. Hắn suy nghĩ mọi việc quá đơn giản, căn bản không nghĩ tới sẽ phát sinh hậu quả gì, cũng vì sống quá thoải mái khiến hắn quên mất đây là tận thế, tư tưởng đạo đức băng hoại, cướp bóc vật tư, gϊếŧ người đều không coi là phạm pháp, có một số người vì sinh tồn mà việc gì cũng có thể làm ra.

Trương Hành nhìn Tô Duyệt dứt khoát bảo đảm: “Về sau ta tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!” Tô Duyệt nhìn ánh mắt kiên định của Trương Hành, hài lòng gật đầu. Cô cũng không hy vọng đàn em của mình tùy tiện đi làm thánh mẫu thánh phụ. Thế nhưng Tô Duyệt thật sự không ngờ, càng là người tốt bụng mềm lòng, một khi trở nên sắt đá thì còn cứng rắn hơn so với người thường. Tô Duyệt cũng thật sự không ngờ về sau Trương Hành sẽ trở thành một kẻ nhẫn tâm. Nếu biết sẽ có có ngày đó, không biết Tô Duyệt còn nói những lời hôm nay không.

Còn bên ngoài xe lúc này, Lý Cường lại làm loạn với Từ Quân. Hóa ra Lý Cường thấy Trương Hành lấy lại mỳ tôm và bánh mỳ liền hối hận, nó cũng không phải không muốn mỳ tôm và bánh mỳ, hắn là muốn có cả những món bọn họ ăn lúc nãy nữa.

Thế nhưng thấy hai người kia cứng mềm không ăn, thậm chí thu lại cả mỳ tôm và bánh mỳ, nó không thể cho qua. Tuy không lấy được những món thịt thơm ngon kia, nhưng có mỳ tôm và bánh mỳ cũng không tệ. Hai ngày nay mỗi bữa nó chỉ được ăn một gói mỳ, căn bản ăn không đủ no.

Từ Quân nhìn Tống Vũ và Lý Cường như đang xem hài kịch, lạnh lùng nói: “Hai vị không có việc gì thì đi về đi!”

Lý Cường oán hận trừng mắt nhìn Từ Quân, giọng điệu nóng nảy, “Chỉ cần ngươi đưa thùng mỳ tôm và mười túi bánh mỳ vừa nãy cho bọn ta, bọn ta sẽ đi, không đưa thì bọn ta sẽ đứng lì ở đây không đi.”

Từ Quân thật sự bị loại hành vi tiểu nhân này của Lý Cường chọc cười, châm chọc cười nói: “Ha ha, tiểu hài tử ngươi thật đúng là cực phẩm đấy! Vừa nãy cho ngươi, ngươi nói mấy đồ đó chỉ dùng để đuổi ăn mày, không vừa mắt, không muốn. Bây giờ không cho nữa, ngươi lại vội vàng đòi!”

Lý Cường bị Từ Quân nói thẹn quá hóa giận, tức giận trừng trừng nhìn Từ Quân, uy hϊếp nói: “Ngươi có cho hay không, nếu không cho, ta sẽ gào to lên, nói các ngươi bắt nạt tiểu hài tử! Xem các ngươi làm thế nào!”

Tống Vũ thấy cục diện sắp không cứu vãn được rồi, nhanh tay kéo Lý Cường, sau đó nở một nụ cười với Từ Quân, thanh âm mềm mại nói: “Vị đại ca này, đệ đệ ta không phải cố ý đâu, hắn là quá đói mới nói vậy thôi. Ngươi đừng so đo với tiểu hài tử. Còn việc kia, các ngươi đều có lòng tốt, chúng ta biết, thực sự là chúng ta sai, vì thể, có thể gặp thủ lĩnh của các ngươi chút không, ta muốn tự mình xin lỗi hắn!”

Tống Vũ lại không quan trọng chút ít đồ ăn đó, nếu có thể đi theo nam nhân kia, còn sợ không được ăn những món ngon kia sao?

Nghe Tống Vũ nói, Từ Quân nhíu mày nói: “Không cần, các ngươi đi đi!”

Tống Vũ nôn nóng ngó vào bên trong, nhưng bị Từ Quân đứng chặn mất tầm nhìn, Tống Vũ cười khan nói: “Ta sẽ chỉ nói một…”

“Sao? Ngươi muốn tự mình xin lỗi? Được! Xin lỗi đi, ta chuẩn bị xong rồi!” Tống Vũ còn chưa nói xong, Tô Duyệt liền ngắt lời ả ta, sau đó xuất hiện trước mặt ả.

Thấy Tô Duyệt ăn mặc sạch sẽ lại xinh đẹp, sự đố kị lóe lên trong mắt Tống Vũ, sau đó khinh thường nhìn về phía Tô Duyệt: “Ta muốn nói xin lỗi với thủ lĩnh các ngươi, không phải nha đầu ngươi.”

Tô Duyệt thoạt đầu còn nghi hoặc nữ nhân trước mắt vì sao muốn xin lỗi mình, hóa ra người ta không phải muốn xin lỗi mình mà là người khác.

“Ta chính là thủ lĩnh của bọn họ, muốn xin lỗi thì nói nhanh lên, ta chẳng có nhiều thời gian lãng phí với ngươi đâu.” Tô Duyệt châm chọc nhìn Tống Vũ, tựa như liếc mắt đã có thể nhìn thấu mục đích của ả.

Nhất thời Tống Vũ có chút xấu hổ, thế nhưng ả sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Nữ nhân này nhất định là sợ mình hấp dẫn mất kim chủ của cô ta, sau đó bị vứt bỏ, cho nên mới muốn ngăn cản mình gặp thủ lĩnh của họ, ả nhất định sẽ không cho cô ta được như ý.

Tống Vũ trực tiếp vọt qua khoảng khe hẹp giữa Tô Duyệt và Từ Quân, muốn chạy vào trong, nhưng mộng tưởng thì đẹp đẽ, hiện thực thì tàn khốc. Lúc Tống Vũ sắp xông về phía hai người, Tô Duyệt liền tung một cước trực tiếp đá Tống Vũ văng xa hơn hai mét.

Nghe động tĩnh bên ngoài xe, Khúc Lãnh đi ra, Vương Hoa Mẫn cũng không chịu nổi tịch mịch chạy đến xem náo nhiệt, mà Vương Tráng bây giờ thì triệt để học tập phong phạm của lão đại Khúc Lãnh, Vương Hoa Mẫn đi đâu, hắn đi theo đó.

Vì thế lúc ba người vừa ra ngoài liền thấy Tô Duyệt một cước đạp bay Tống Vũ ra xa hơn hai mét, sau đó Tống Vũ bịch một tiếng vang dội, tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Tống Vũ vốn định chửi ầm lên, nhưng trông thấy mục tiêu của mình xuất hiện, lập tức đổi thành bộ dạng bị khi dễ thê thảm, ủy khuất nói với Tô Duyệt: “Ngươi sao lại bá đạo như vậy, sao có thể ức hϊếp người khác như thế! Không ngờ ngươi có vẻ bề ngoài xinh đẹp như thế, tâm địa lại xấu xa như vậy!”

Vương Hoa Mẫn nghe được lời của ả ta, hai tay khoanh lại trước ngực, nhàm chán nhìn Tống Vũ, co giật khóe miệng nói: “Đầu có bệnh hả, ngươi tưởng mình đang đóng phim sao? Ngươi còn có thể tuồng chèo hơn nữa không!”

Tô Duyệt nhìn nữ nhân giả vờ nhu nhược trước mắt, nhàn nhạt ném lại một câu tức chết người: “Ta chính là bá đạo như vậy, ta chính là thích ức hϊếp ngươi, ai bảo bộ dạng ngươi gợi đòn như thế làm gì.”