Chương 27: Người tốt khó

Tống Vũ nhìn bộ dạng như quỷ chết đói của Lý Cường, trong lòng bật cười chế nhạo, đúng là y hệt lão Lý Hồng cha nó, ả nhìn mà ghê tởm muốn nôn.

Bất quá giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, Tống Vũ và Lý Cường từng bước vội vàng đi về phía xe của hội Tô Duyệt, đứng bên ngoài, ầm ầm đập cửa.

Mà mấy người Tô Duyệt vừa vặn cơm nước xong xuôi thì nghe thấy có người đập cửa xe. Từ Quân đứng dậy đi mở cửa, vừa mở thì thấy một nữ nhân ăn mặc lộ liễu cùng một tiểu nam hài nhếch nhác đứng bên ngoài, nhíu mi mở miệng hỏi:

“Hai người các ngươi là ai? Có chuyện gì sao?”

Lúc Tống Vũ thấy người mở cửa xe không phải nam nhân vừa lãnh khốc vừa tuấn mỹ vừa nãy, trong mắt nồng đậm thất vọng.

Nhẹ nhàng bước lên, ngẩng đầu nhìn vào trong xe, liền thấy một bàn la liệt bát đĩa, Tống Vũ bất giác nuốt vài ngụm nước bọt, mà Lý Cường thì sỗ sàng dán mắt vào bàn cơm, nước bọt trong miệng túa ra không ngừng. Nó giãy khỏi tay của Tống Vũ, nhưng không giãy ra được, quay đầu trừng mắt nhìn Tống Vũ đang nhìn chằm chặp vào bên trong, trong lòng bực bội nghĩ, nếu không phải nữ nhân xấu xí này giữ nó, rõ ràng nó đã có thể chạy vào ăn đồ ngon rồi.

Thấy hai người không trả lời mình, chỉ một mực nhìn vào trong xe, bộ dáng ra vẻ đáng thương, Từ Quân nhíu mày, ánh mắt nhìn hai người xẹt qua một tia chán ghét, ngữ điệu cũng càng trở nên mất kiên nhẫn: “Mấy người nhìn cái gì, hỏi các người đấy, rốt cục có chuyện gì, không nói thì ta đóng cửa.”

Nghe Từ Quân nói, Tống Vũ và Lý Cường mới nhanh chóng thu hồi ánh mắt tham lam, ngẩng đầu liếc nhìn Từ Quân đang mất kiên nhẫn. Tống Vũ thoáng chốc hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Từ Quân, ủy khuất khóc lóc kể lể: “Vị đại ca này, có thể cho bọn ta chút gì để ăn không, ta và đệ đệ đã hai ngày chưa được ăn gì!”

“Đúng vậy a! Thúc thúc, hãy thương chúng ta với, cho chúng ta chút gì ăn đi, dù sao chỗ thúc nhiều đồ ăn như vậy, chia cho bọn ta một ít cũng sẽ không chết đói!” Tiếp lời Tống Vũ, Lý Cường cũng vội vàng làm bộ đáng thương nhìn Từ Quân khẩn cầu.

Nghe hai người nói, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Từ Quân càng thêm rõ ràng, có kiểu xin đồ như vậy sao? Y phục của nữ nhân nhìn rõ ràng là tự xé, lộ ngực lộ đùi, đây là muốn xin đồ hay muốn câu dẫn ai đây?

Còn đứa trẻ này, thật đúng là nực cười, cái gì mà dù sao đồ ăn bọn ta vẫn còn nhiều, cho bọn họ một chút cũng không chết đói?! Nhìn thoáng qua một nhóm người nhìn chằm chằm qua bên này, Từ Quân trong lòng cười lạnh, xem ra ngửi thấy mùi đồ ăn nên đến vòi vĩnh bọn họ đây mà.

Cuộc đối thoại giữa Từ Quân và Tống Vũ cùng Lý Cường, mấy người Tô Duyệt ngồi trong nghe hết toàn bộ. Vẻ mặt Tô Duyệt phiền chán, thế nào mà cô luôn gặp phải cái hạng cực phẩm này thế này? Người đi xin đồ còn lớn lối với người bị xin, bản thân cô cũng đυ.ng phải một lần rồi.

Khúc Lãnh vẫn giữ bộ mặt lạnh lẽo như thể người khác nợ hắn mấy trăm triệu. Vương Hoa Mẫn thì bĩu môi khinh bỉ, lầm bầm vài câu, kiểu người gì đây, chưa từng thấy đi xin đồ mà hùng hồn đương nhiên như vậy. Còn Vương Tráng thì càn quét sạch sẽ toàn bộ những món còn lại.

Trương Hành đứng vừa vặn đối diện cửa xe, thấy được vẻ tội nghiệp của Tống Vũ và Lý Cường, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, quay đầu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Duyệt đã bực bội ra mặt, dè dặt nói: “Lão đại, ngươi xem, hay là chúng ta cho bọn họ ít đồ, bánh mì và mì tôm gom được cũng nhiều, bình thường chúng ta cũng không ăn, nếu không cho bọn họ một ít đi?”

Tô Duyệt không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Trương Hành, bảo hắn vào phòng Tiểu Song lấy một thùng mì tôm và mười túi bánh mì đưa cho bọn họ. Vương Hoa Mẫn nhìn thấy đang định lên tiếng thì bị Tô Duyệt đưa mắt ngăn lại.

“Ngươi đưa cho bọn họ đi!” Tô Duyệt nhìn về phía Trương Hành, ý bảo hắn đưa đồ cho hai người kia.

Trương Hành hề hề cười nói: “Lão đại thật tốt, vậy ta đem đưa cho bọn họ!”

Trương Hành vừa đi, Vương Hoa Mẫn liền tức giận dậm chân, nhịn không được nói: “Lão đại, tại sao phải cho bọn họ, ta thấy bọn họ chẳng giống người thiếu đồ ăn, mắt thì đầy tham lam giả dối, dáng vẻ chẳng phải loại tốt lành gì.”

Châm chọc liếc nhìn hai người ngoài cửa, Tô Duyệt mới giải đáp nghi hoặc của Vương Hoa Mẫn, “Ta chỉ muốn để hắn tự mình trải nghiệm, để hắn biết không phải người nào cũng nên giúp, cũng không phải người nào cũng sẽ cảm kích lòng tốt của ngươi. Ở tận thế, giữ tính cách đôn hậu thật thà như Trương Hành không ổn, đợi hắn tự mình thể nghiệm rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ đạo lý này!”

Nghe Tô Duyệt nói, Khúc Lãnh ngẩng đầu, đôi con ngươi bình thản vô ba sâu kín nhìn cô, bên trong tựa như có ánh sáng lưu chuyển.

“Đây là lão đại chúng ta cho các ngươi, các ngươi cầm ăn đi, chắc cũng có thể cầm cự được lâu, sẽ không đói nữa!” Trương Hành tới trước mặt Tống Vũ và Lý Cường, đưa cho bọn họ thùng mì gói và mười túi bánh mì, cười ngây ngô nhìn hai người nói.

“Sao lại đưa cho ta mì ăn liền và bánh mì, cho ta là ăn mày sao? Liền dùng cái này đuổi ta đi? Ta không muốn ăn cái này, ta muốn ăn mấy món các ngươi vừa ăn!” Lý Cường thấy Trương Hành đem ra mì gói và bánh mì liền gào lên với Trương Hành.

Nụ cười của Trương Hành thoáng cứng đờ, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Tiểu đệ đệ, tuy mì ăn liền và bánh mì không phải đồ ăn ngon, nhưng cũng có thể no bụng đúng không? Cầm đi!”

“Binh” một tiếng, Lý Cường dùng sức ném mỳ gói và bánh mỳ trên tay Trương Hành xuống đất, chỉ tay vào mũi Trương Hành, hung tợn mắng: “Con mẹ nó, biết đồ không ngon rồi còn đưa cho ta? Ngươi không phải tốt bụng sao? Vậy đưa cho ta đồ ngon ấy, giống như món thịt kho tàu, vịt nướng vừa nãy các ngươi ăn ấy, vậy ta sẽ thừa nhận ngươi là người tốt!”

Trương Hành yên lặng cúi xuống nhặt mì tôm và bánh mì, ngẩng dậy, nhìn vẻ mặt khinh thường của Lý Cường, thản nhiên nói: “Vậy coi như ta không phải người tốt đi! Dù sao các ngươi cũng không thích mấy đồ này, vậy thì quên đi!” Nói xong xoay người vào buồng xe.

Tống Vũ thấy Trương Hành cầm đồ muốn đi, sốt ruột kêu lên: “Vị đại ca này, chúng ta không chướng mắt gì đâu, đệ đệ ta nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, ngươi đừng để bụng, mì tôm và bánh mì cho bọn ta đi.” Tống Vũ oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt bất mãn của Lý Cường, vội vàng gọi lại Trương Hành. Xem ra không xin được đồ gì ngon từ tay bọn họ rồi, mặc dù không xin được đồ tốt, mì tôm với bánh mì cũng được. Đồ ăn trong nhóm cũng không còn nhiều, thêm một thùng mì và bánh mì này, bọn họ cũng có thể cầm cự thêm một đoạn thời gian a.

Trương Hành thoáng dừng bước, không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Quên đi, ta thực sự không nên đem những thức ăn hạ đẳng này cho các ngươi.” Nói xong trực tiếp vào trong xe.