Chương 26: Những kẻ tham lam

“Hi vọng ngươi nhớ kỹ lời mình nói!” Tống Nhất nói xong trực tiếp đi về phía xe của bọn họ, chuyển bị dựng lều, đêm nay sợ là phải qua đêm ở đây rồi.

Chu Nhu quay đầu ném cái nhìn âm độc về phía chiếc xe nhà di động xa xa, hai tay siết chặt. Ả sẽ không bỏ qua cho nữ nhân kia, chưa từng có ai dám đắc tội Chu Nhu ả mà có thể yên ổn sống sót.

— Ta là phân giới tuyến xe nhà di động hào hoa hảo dụng —

“Ô! Khúc ca, nữ nhân đó thế nhưng xông lại phía ngươi, chắc không phải bạn gái cũ của ngươi chứ! Với cả Khúc ca ca này, mẹ nó, tự cho bản thân là Hoàng Dung chắc, luôn mồm gọi Tĩnh ca ca!” Vừa vào trong xe, Vương Hoa Mẫn liền thở phì phì gieo mình lên ghế salon, bắt đầu căn vặn Khúc Lãnh.

Khúc Lãnh không để ý đến Vương Hoa Mẫn, chỉ nâng mắt nhìn Tô Duyệt vẫn chẳng có phản ứng gì, nhàn nhạt nói một câu: “Chẳng có quan hệ gì với cô ta cả!” Nói xong, Khúc Lãnh đột nhiên có chút muốn tự tát vào miệng mình, hắn nói cái này làm gì.

Tô Duyệt chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khúc Lãnh, “Đầu ngươi có vấn đề mới có thể cùng cô ta có gì đó đấy.”

Khúc Lãnh bị Tô Duyệt làm nghẹn họng, không nói thêm nữa.

Trương Hành đi ra từ phòng bếp, thấy không khí giữa mấy người có chút quỷ dị, cười ngây ngô nói: “A, về hết rồi sao? Không cần biết là chuyện gì, cần có sức mới làm được. Nhanh tới ăn cơm đã nào!”

“Yeah yeah yeah, cuối cùng cũng ăn cơm, đói chết rồi, thơm quá đi!” Vương Tráng vừa nhìn thấy những món ăn thơm ngon đẹp mắt, vui vẻ hét lớn.

— Ta là phân cách tuyến ăn cơm —

Còn lúc này rất gần xe nhà di động xuất hiện một đội mười hai người sống sót mang ánh mắt tham lam theo dõi chiếc xe.

“Con mẹ nó! Bọn chúng đang ăn món gì ngon lắm, thơm thế cơ mà!”

“Lý ca, ta ngửi thấy mùi thịt kho tàu, bò hấp cách thủy, vịt nướng nữa!”

“Sư nó chứ! Chúng ta thì ở đây gặm lương khô, ăn mỳ hộp, bọn chúng thì thịt cá ê hề!”

“Dựa vào cái gì chúng ta phải ăn thứ đồ ăn rác rưởi, cả người bẩn thỉu, bọn chúng lại hưởng thụ sung sướиɠ như vậy!”

“Đúng, Lý ca! Cướp lấy thôi!”

Mà Lý ca trong miệng mọi người tên là Lý Hồng, là dị nặng giả hệ Kim cấp hai, trước tận thế là cai thầu một đội công nhân xây dựng nhỏ, sau này dẫn đầu một đám thủ hạ ba mươi người cùng chạy trốn. Lúc này hắn đang hướng ánh mắt tham lam âm trầm về phía chiếc xe nhà di động phía xa, khuôn mặt vốn dĩ sần sùi lồi lõm, giờ lại càng thêm xấu xí kinh tởm. Trong lòng hắn sự bất bình và đố kỵ cuồn cuộn dâng trào không thể kiềm nén.

Vì cái gì hắn thì sống khổ cực như vậy, bọn họ lại nhàn nhã vui vẻ thế kia. Vì cái gì mỗi ngày hắn phải ăn lương khô, mỳ gói, bọn họ lại có thịt có cá. Vì cái gì hắn chỉ có nước đủ uống, bọn họ lại có nước tắm rửa. Vì cái gì hắn nhếch nhác rách rưới thế này, bọn họ lại ăn mặc đẹp đẽ sạch sẽ thế kia. Vì cái gì mười hai người bọn hắn chen chúc trên hai chiếc xe nát, bọn họ lại ở trong chiếc xe nhà khang trang xa hoa như thế.

Đám người này không nghĩ được rằng, người ta được ăn ngon, mặc đẹp, ở tốt, là vì người ta có năng lực, không cần đi cướp, chẳng cần đi trộm. Mà bọn chúng không chỉ không nghĩ cách làm thế nào gia tăng thực lực, sau đó đồng thời nâng cao chất lượng cuộc sống, ngược lại đổ lỗi cho người khác vì sự bất hạnh của bản thân.

Đương nhiên Lý Hồng cũng không phải kẻ hoàn toàn không có đầu óc, nếu mấy người đã có thể trốn thoát được từ bầy zombie, nhưng cả người lại hoàn hảo vô thương, toàn thân trên dưới sạch sẽ, cũng không hề xanh xao vàng vọt do thiếu ăn thiếu uống, như vậy năng lực bọn họ tuyệt đối không đơn giản.

Mặc dù có ba người hắn có thể nhìn ra được cấp bậc dị năng, nhưng còn nam nhân lãnh khốc đó thì hắn không có cách nào thăm dò được, hơn nữa cũng không biết trong chiếc xe đó còn người nào nữa không. Về phần nữ nhân xinh đẹp đó, hừ, trên người chẳng có sóng năng lượng dao động gì hết, nhất định là đàn bà của nam nhân kia. Bất quá nhớ đến vẻ đẹp của nữ nhân kia, trong mắt Lý Hồng lóe lên ánh sáng da^ʍ tà, nếu có thể thưởng thức mùi vị của cô ta thì thật tuyệt.

Đột nhiên nhìn thấy nữ nhân Tống Vũ bên người và con trai mười tuổi Lý Cường, trong lòng hắn nảy ra một chủ ý. Lý Hồng chỉ về chiếc xe nhà đối diện nói với Tống Vũ: “Tiểu Vũ, thấy đám người và chiếc xe kia không? Ngươi và Lý Cường ăn mặc bẩn thỉu đi một chút, tóc tai cũng vò rối, mặt mũi bôi bẩn vào, quần áo xé rách ra, càng thảm hại càng tốt,. Sau đó đưa theo Tiểu Cường đến chỗ đám người đó xin chút đồ, những thứ mà bọn chúng ăn ấy!”

Tống Vũ vừa nghe Lý Hồng nói thì tựa thân mình lên người Lý Hồng, bộ ngực vĩ đại không ngừng ma sát cánh tay to lớn của hắn, cười duyên nói: “Lý ca, ngươi yên tâm đi, Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ Lý ca giao phó mà ~”

Lý Hồng bị bộ ngực của Tống Vũ ma sát toàn thân phát nhiệt, vươn bàn tay thô to bắt lấy một bên ngực mềm mại của Tống Vũ, trong lòng cảm thán, đúng là người học múa, thân thể quả ** a.

Vừa nghĩ cảnh xuân mê người dưới lớp quần áo của Tống Vũ, vẻ da^ʍ tà trong mắt Lý Hồng càng đậm, lại nắn bóp bộ mông của Tống Vũ, cất giọng thô khàn: “Làm cho tốt, nếu làm tốt, Lý ca sẽ hảo hảo thương ngươi! Ha ha!”

“Lý ca, ngươi thật xấu a! Nhưng người ta thích vậy nhất!” Tống Vũ một bên ghé vào tai Lý Hồng thổi khí, một bên càng ép bộ ngực to lớn vào sát người Lý Hồng hơn.

“Ôi! Trời ạ, ngươi tiểu yêu tinh không biết xấu hổ này, xem ta chốc nữa có làm chết ngươi không. Được rồi, giờ đi làm việc trước đi.” Lý Hồng một bên hưởng thụ, đồng thời cũng không quên chính sự.

Tống Vũ thấy Lý Hồng bắt đầu thúc giục cũng không dám càn quấy thêm, thu tay lại, vò loạn mái tóc của mình, trên mặt cũng quẹt một lớp bụi bẩn, xé rách toang mảng áo gần ngực, khiến bộ ngực như ẩn như hiện, chỗ trên đùi cũng xé rách.

Lúc Tống Vũ cúi đầu xé quần áo, trong mắt sáng rực tham lam ghen tỵ. Nam nhân đó, vẻ ngoài tuấn mỹ, năng lực mạnh mẽ, toàn thân sạch sẽ, ả cũng không kém gì nữ nhân bên cạnh hắn, vì sao ả phải ở cạnh gã Lý Hồng thô lỗ vừa xấu vừa béo kia, tùy thời để hắn phát tiết thú tính, mà nữ nhân kia lại được ở bên một nam nhân ưu tú như vậy, được hắn toàn tâm che chở!

Bất quá ả cũng có thể, chỉ cần câu dẫn hắn, ả cũng có thể được như nữ nhân kia, mặc hàng hiệu, đeo trang sức đẹp đẽ, sau đó cùng nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc kia hưởng thụ cuộc sống. Về phần nữ nhân tựa yêu tinh kia, liền ném cho Lý Hồng chơi nát là được. Hừ, phần tâm tư đó của Lý Hồng, ả còn không nhìn ra được sao?

Quay đầu liếc nhìn Tiểu Cương đã hóa trang xong xuôi, Tống Vũ hài lòng nhếch môi, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, trước đây mỗi lần dùng chiêu này đều kiếm được lợi từ tay đối phương, lần này nhất định cũng sẽ không ngoại lệ.

Tống Vũ dắt Lý Cường, cười duyên nói: “Tiểu Cường, chúng ta đi nào. Nhớ kỹ giả bộ đáng thương chút biết chưa!” Lý Cường không nhìn Tống Vũ, ánh mắt của nó đã dán chặt lấy chiếc xe phía xa, ngửi được mùi hương, Lý Cường càng không ngừng nuốt nước bọt.