Chương 24: A!Meo Meo!

Đôi mắt lãnh đạm của Khúc Lãnh thoáng xao động, nhưng lại không nói một lời.

Nghe Vương Tráng nói, Vương Hoa Mẫn tức giận trừng hắn, đúng là, nhiều món ăn như vậy, cũng không lấp kín được cái miệng rộng của hắn.

Cả đám ồn ào náo nhiệt ăn xong một bữa, khoảng cách trên bàn cơm cũng bất tri bất giác được kéo gần lại, sau đó tất cả liền thống nhất đi về hướng tỉnh D.

Mấy đại nam nhân ra phía trước dọn dẹp đống thi thể zombie, bàn bạc phân công lượt gác đêm xong thì tản ra đi nghỉ.

Thật ra Tô Duyệt đã nghĩ đến việc cất xe vào trong không gian, sau đó đi bộ qua đoạn đường bị xác zombie chặn rồi lại mang xe ra, nhưng cuối cùng cô quyết định không làm vậy. Dù cô muốn thu cái người tên Khúc Lãnh kia làm việc cho mình, nhưng nam nhân đó không phải hạng người dễ dàng thu phục, vì thế cô sẽ không mạo hiểm lộ ra con át chủ bài trước mặt hắn. Dĩ nhiên thỉnh thoảng lộ ra vài điểm khiến người khác không dám khinh nhờn thì vẫn cần.

Từ Quân và Tô Duyệt trực trước, đương nhiên là chỉ có mình Từ quân gác đêm, còn Tô Duyệt sẽ đi vào không gian, lần trước những hoa màu thu hoạch được còn chưa phân loại sắp xếp. Tốn hơn một tiếng chỉnh lý xong, Tô Duyệt liền lên phòng tầng hai tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi luôn trong không gian, thời gian trong không gian cũng không khác gì bên ngoài.

Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn xong điểm tâm do Trương Hành chuẩn bị, Từ Quân bàn bạc với Khúc Lãnh: “Khúc huynh đệ, Vương huynh đệ, hai người quyết định đi cùng bọn ta rồi, cũng đừng ngồi xe việt dã kia nữa, xe nhà di động này của bọn ta vẫn còn nhiều chỗ mà. Như vậy ngược lại có thể tiết kiệm xăng, mọi người nói đúng không?”

“Được được được….” Vương Tráng vừa nghe liền vui vẻ đáp, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt gϊếŧ người của lão đại mình, chữ “a” tắc lại trong họng, không nói được nữa.

Từ Quân nhìn thấy, trong lòng gấp gáp, thế này không ổn, nhất định phải khiến hắn ngồi cùng xe, cùng lão đại bồi dưỡng tình cảm, tranh thủ sớm ngày tóm hắn về. “Khúc huynh đệ, mọi người vốn chính là kết bạn đồng hành, ngồi cùng không phải càng hay sao?”

“Khúc Lãnh, đi cùng đi, đoạn đường này an toàn của chúng ta đều dựa vào ngươi!” Tô Duyệt nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Khúc Lãnh, cũng hiểu đại khái suy nghĩ của hắn, vì thế mở lời nói một câu.

Ánh mắt bình thản không gợn sóng kia dừng lại trên mặt Tô Duyệt vài giây, sau đó không tự chủ được nhìn vào đôi mắt long lanh diễm lệ kia, đột nhiên không hiểu vì sao lại gật đầu.

“Ha ha, thật tốt quá! Tô tiểu thư, về sau chúng ta cùng các cô chung đường rồi! Haha!” Vương Tráng vừa thấy lão đại nhà mình gật đầu, sợ hắn đổi ý, vội vàng cười nói.

Còn Khúc Lãnh khi ý thức lại việc mình vừa làm, chau đôi mày kiếm, đôi môi cũng mím chặt, giấu đi ánh mắt hoang mang chợt loé, không nói gì thêm.

Từ Quân và Vương Hoa Mẫn liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên lão đại ra tay là gạo xay ra cám!

Mấy người chuyển toàn bộ đồ đạc và lượng xăng còn lại trên xe việt dã lên xe nhà di động, lại tiếp tục đi về hướng tỉnh D. Tô Duyệt cũng không định cất chiếc xe việt dã kia vào không gian, dĩ nhiên không phải vì sợ bị phát hiện không gian, mà là ngại chiếc xe đó quá cũ, hoàn toàn không lọt vào được ánh mắt kén chọn của cô.

Chiếc xe nhà di động màu đen một đường lao nhanh, rốt cục đến trưa đã rời khỏi địa phận tỉnh X, đến trung tâm tỉnh T.

“Lão đại, phía trước có rất nhiều xe chắn đường, người tụ tập đông lắm, chúng ta không đi được, bọn họ cản hết đường rồi.” Vương Tráng đang cùng Từ Quân lái xe, thấy tình hướng con đường phía trước liền vào trong buồng xe báo với Tô Duyệt.

Tô Duyệt ngẩng đầu lên khỏi máy tính, liếc nhìn bên ngoài, nói: “Vậy dừng xe đi, chúng ta xuống xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Nói xong trực tiếp đứng dậy ra khỏi buồng xe.

Khúc Lãnh đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng Tô Duyệt, cặp mắt phượng bình tĩnh vô ba mở ra, thấy Tô Duyệt đi ra ngoài, liền đứng dậy đi theo cô.

Thấy mấy người Tô Duyệt xuống xe, hội Từ Quân Vương Tráng Vương Hoa Mẫn cũng vội vàng xuống, Trương Hành xem xét bên ngoài, tỏ ra không hứng thú, hắn phải đi nấu cơm, để bọn họ quay lại là có thể ăn tối.

Nơi này đông người như vậy, Tiểu Song đương nhiên không thể xuống xe, nàng vẫn bị Tô Duyệt bắt ở lại buồng xe chơi một mình.

Tô Duyệt với Khúc Lãnh vừa đến gần liền thấy một đám đông vây xem gì đó, thỉnh thoảng còn có người hùng hổ chửi bới. Từ lời bọn họ có thể biết nguyên nhân mọi người tụ tập ở đây, hoá ra đường quốc lộ phía trước đã bị phá, không thể đi qua, mọi người đang thảo luận các phương án.

Hàng mi tinh tế của Tô Duyệt khẽ nhíu, sao lại gặp phải sự việc này, lần trước thì gãy cầu, lần này thì hỏng đường! Nghĩ đến đây không khỏi trào phúng tự cười, hiện tại đúng là nhân loại đang gặt quả đắng do chính mình trồng.

“Khúc ca ca, là ngươi sao? Đúng là ngươi rồi! Khúc ca ca!” Đột nhiên một giọng nữ chói tai vang lên, chỉ thấy một vật thể xông về phía Tô Duyệt và Khúc Lãnh với tốc độ cao.

Khúc Lãnh vội vàng kéo Tô Duyệt tránh sang một bên, vật thể trực tiếp lướt qua hai người, rầm một tiếng trực tiếp nhào vào đám bùn trên đường, theo đó là tiếng thét âm vực cao muốn rách màng nhĩ: “A! Meo meo~!”

Bấy giờ Tô Duyệt mới nhìn rõ vật thể kia, là một nữ nhân, một nữ nhân mặc váy ngắn, một nữ nhân vì ngã nhào mà lộ ra cái qυầи ɭóŧ màu hồng!

“A! Đại tỷ lộ qυầи ɭóŧ à, ngươi meo meo cái gì? Muốn lấy thịt đè người đấy à?” Nhìn nữ nhân trực tiếp lao tới trước mặt mình, Vương Hoa Mẫn khoanh hai tay trước ngực, cười nhạo nói. Hừ, đừng tưởng cô không nhận ra cô ta đang muốn nhào vào ngực Khúc Lãnh, nhưng Khúc Lãnh sau này sẽ là nam nhân của lão đại, cô ta nghĩ ngon thật đấy nhỉ.

Chu Nhu ngẩng đầu, oán hận nhìn Vương Hoa Mẫn hả hê cười trước mặt, thét lớn: “Tống Nhất, còn không lăn qua đây đỡ ta dậy!”

Tống Nhất chạy từ phía sau tới, nghe được lời của Chu Nhu, không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn nhanh chóng chạy về phía Chu Nhu, đỡ cô ta dậy.

Chu Nhu đứng dậy, liếc Vương Hoa Mẫn một lần nữa, hung ác trừng mắt, trong lòng đã tính toán kế hoạch trả thù. Bất quá hiện giờ việc đó không quan trọng, quan trọng là nàng đau quá meo meo, trong lòng thoáng lạnh, chắc sẽ không thật sự vì cú ngã đó mà silicone bên trong bục ra chứ.

“Chu tiểu thư! Không sao chứ!” Lại có mấy đại hán chạy đến trước mặt Chu Nhu, cúi đầu khom lưng quan tâm hỏi han cô ta.

“Chát!” Chu Nhu hung hăng cho một đại hán đứng gần một bạt tai, vẻ mặt dữ tợn thét gào: “Một đám cẩu thối vô dụng, giờ đến hỏi cái gì, mới nãy mải ăn phân à!”

Đại hán ăn tát không để ý đau rát trên mặt, tiếp tục cúi đầu khom lưng đáp: “Dạ dạ, tiểu thư nói đúng, chúng ta đúng là đám cẩu thối vô dụng! Tiểu thư nguôi giận là được!” Bất quá trong khoảnh khắc cúi đầu, vẻ hung ác chợt loé, ngẩng đầu lên lại là nụ cười lấy lòng.