Chương 23: Dị năng giả không khí

Từ Quân tới ngồi xuống bên cạnh hai người Tô Duyệt, đối diện với Khúc Lãnh và Vương Tráng, giới thiệu hai bên với nhau: “Khúc huynh đệ, Vương huynh đệ, đây là lão đại của bọn ta, Tô Duyệt, vị này là đồng đội của ta, Vương Hoa Mẫn, còn một đồng đội nữa đang trong phòng bếp nấu cơm, hắn tên là Trương Hành. Vị này là Khúc Lãnh, vị này là Vương Tráng.”

Từ Quân vừa dứt lời, Vương Tráng liền vội vàng nhìn Tô Duyệt cười lớn nói: “Tô tiểu thư, sau này mong chiếu cố nhiều hơn ha ha!” Sau đó có chút mất tự nhiên nhìn Vương Hoa Mẫn, đôi bàn tay to vần vò y phục, bộ dáng cô vợ nhỏ nói: “Tiểu Mẫn, sau này mọi người cùng một chỗ, ta sẽ bảo vệ ngươi!” Nói xong nhìn Vương Hoa Mẫn đỏ mặt cúi đầu.

Mấy người Tô Duyệt đều ăn ý co giật khoé mắt, ngươi nói xem một đại nam nhân như ngươi chưng cái vẻ thẹn thùng e lệ làm cái gì, thân hình kềnh càng cùng dung mạo thô kệch kia không hề thích hợp a!

Vương Hoa Mẫn hung hăng trừng dáng vẻ nũng nịu của Vương Tráng, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn hắn nữa.

Vương Tráng thấy Vương Hoa Mẫn không để ý đến mình, uỷ khuất liếc qua lão đại Khúc Lãnh, thấy lão đại vẻ mặt lạnh lùng cũng không để ý đến hắn. Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tô Duyệt, thấy Tô Duyệt vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn. Sau lại nhìn về phía Từ Quân ngồi một bên, Từ Quân lúng túng ho hai tiếng, tuỳ tiện cầm một quyển tạp chí thời trang trên bàn giả vờ bắt đầu đọc.

Vương Tráng giương mắt nhìn thấy không một ai chịu để tâm hắn, vẻ mặt đau khổ đứng dậy ngồi vào góc, một mình tự kỷ buồn bã. Khúc Lãnh nhìn Tô Duyệt và Vương Hoa Mẫn gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.

Tô Duyệt đồng dạng gật đầu đáp lại, cũng không có thêm động tác nào.

Từ Quân thấy mấy người vẫn duy trì trầm mặc, trong lòng không khỏi thở dài, xem ra hắn vẫn phải đứng ra điều tiết không khí thôi.

“Ta thấy Khúc huynh đệ và Vương huynh đệ cũng không phải người thường đâu nhỉ? Hai người một đường từ tỉnh C tới đây, thật sự không đơn giản! Hai vị đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, ta chỉ cảm thấy nếu chúng ta đã chung đường, hẳn cũng nên hiểu biết về nhau. Đến lúc lên đường gặp phải vấn đề cũng có thể phối hợp tác chiến, mọi người nói xem có đúng không?”

Nghe Từ Quân nói, Vương Tráng lập tức thẳng lưng, hoàn toàn quên một màn xấu hổ vừa rồi, kiêu ngạo nói: “Từ ca, ngươi đây nói thật đúng, ta là dị năng giả hệ Thổ cấp hai, lão đại nhà ta là dị năng giả Không khí cấp ba. Còn mọi người?” Nói xong ánh mắt lặng lẽ liếc về phía Vương Hoa Mẫn, thấy Vương Hoa Mẫn hoàn toàn thờ ơ, khí thế lập tức xẹp hẳn.

Lời của Vương Tráng khiến Tô Duyệt không nhịn được nhìn Khúc Lãnh mặt vẫn lạnh tanh như cũ. Dị năng giả Không khí cấp ba? Hắn làm thế nào thăng cấp vậy? Phải biết dù cô hiện là zombie cấp ba, nhưng đó đều là vì có hai viên đá đỏ kia. Thiên phú hơn người à? Tô Duyệt cười nhạt, càng quyết tâm thu hắn làm đàn em.

Mà Từ Quân và Vương Hoa Mẫn thì đều đang sửng sốt bất ngờ nhìn về phía Khúc Lãnh. Cấp ba? Hơn nữa còn là dị năng không khí bọn họ chưa bao giờ nghe nói nữa? Nghe xong danh hiệu này đều cảm thấy quá trâu bò!

Từ Quân kinh ngạc nói: “Khúc huynh đệ thật ghê gớm, dị năng giả Không khí cấp ba, tức là có thể điều khiển không khí sao?”

Mặc cho ánh mắt rực cháy của bọn họ tập trung vào mình, Khúc Lãnh vẫn chẳng mảy may bị tác động, duy trì vẻ mặt vô cảm, lãnh đạm đáp: “Phải.”

Đột nhiên một ánh mắt u oán trực tiếp bắn về phía Từ Quân. Từ Quân đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy Vương Tráng biểu tình oán phụ nhìn hắn, Từ Quân run rẩy cả người nổi da gà, sau đó dưới ánh mắt oán trách mãnh liệt kia, gian nan nói: “Vương huynh đệ cũng thật lợi hại a!”

Nhận được lời khen, Vương Tráng rốt cục khôi phục vẻ bình thường. Thấy thế Từ Quân cũng thở phào, sau đó nói với hai người Khúc Lãnh và Vương Tráng: “Ta là dị năng giả hệ Kim cấp hai, Tiểu Mẫn cũng là dị năng giả hệ Hoả cấp hai, Trương Hành đang nấu cơm là dị năng giả hệ Thuỷ cấp một.”

Khúc Lãnh vẫn một mặt lạnh lùng, nhìn không rõ tâm tình, Vương Tráng đặc biệt mồm to lại bắt đầu nói: “Mọi người cũng là dị năng giả? Thật đỉnh, Tiểu Mẫn cũng lợi hại quá, không ngờ là dị năng giả hệ Hoả cấp hai. Nhưng mà Tô tiểu thư năng lực là gì vậy?”

Nghe Vương Tráng nói, Khúc Lãnh cũng không khỏi nhìn về phía Tô Duyệt đang ôm máy tính chơi game. Hắn cũng rất tò mò, nữ nhân đẹp thái quá trước mắt này có năng lực gì, dù không cảm giác được sóng năng lượng trên người cô, nhưng hắn tin tưởng trực giác của mình, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, cô toả ra một loại cảm giác thần bí khó lường.

Cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, Tô Duyệt tiếp tục chơi trò chơi, trong lòng cũng luân chuyển tính toán, nhoẻn miệng cười nói: “Ta cũng không rõ lắm bản thân là dị năng gì, chỉ là bọn zombie sẽ không thương tổn đến ta. Ừ, chính là vậy!”

Từ Quân và Vương Hoa Mẫn cũng vội vàng gật đầu đáp: “Đúng, chính là vậy.” Khúc Lãnh nghe dị năng của Tô Duyệt, kinh ngạc chợt loé trong mắt, thật không thể tưởng tượng nổi. Zombie sẽ không thương tổn đến cô sao? Khó trách mấy người bọn họ có thể nhẹ nhàng thoải mái rời khỏi thành phố H như vậy, khó trách vì sao cô nói những hảo bằng hữu zombie kia đưa bọn họ ra ngoài.

Vương Tráng nghe Tô Duyệt nói vậy không kìm được hét lớn: “Wow fuck! Đỉnh của đỉnh rồi! Zombie lại không cắn ngươi! Tô tiểu thư ta quyết định, ta muốn nhận ngươi làm lão đại. Không đúng, ta đã có lão đại rồi, là Khúc lão đại. Được rồi, ta quyết định nhận ngươi là đại tỷ. Ha ha! Lão đại, đại tỷ, các ngươi đều vô cùng lợi hại, xứng đôi quá đi! Ha ha ha!”

Từ Quân và Vương Hoa Mẫn nghe nói thế, mắt đảo qua đảo lại giữa Tô Duyệt và Khúc Lãnh vẫn không thèm phản ứng. Mĩ nữ, tuấn nam, quả nhiên rất xứng đôi!

Tô Duyệt chỉ ngẩng đầu liếc tên Vương Tráng từ lúc bắt đầu đã khó đỡ này rồi lại tiếp tục chơi game.

Còn Khúc Lãnh, ánh mắt sắc bén liếc nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tô Duyệt, trên mặt hắn cũng không xao động, chẳng ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

“Ăn cơm thôi!” Trương Hành bưng mấy món ăn ra, nhiệt tình gọi mọi người vào ăn cơm. Sau đó Từ Quân lại giới thiệu mọi người với nhau một lần nữa, rồi tất cả ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm.

Cá hấp, thịt vịt xào tương, cháo gà, khẩu thuỷ kê, thịt hầm, khoai tây hầm thịt bò, đậu chiên giòn vỏ ngũ vị hương, hai món rau, một chai rượu vang, một chai rượu trắng, cộng thêm một tô cơm trắng nghi ngút khói.

Vương Tráng nhìn bàn tiệc trước mắt, nước miếng ồ ạt, sau đó quay đầu nhìn Tô Duyệt: “Đại tỷ, sao ta không gặp ngươi sớm hơn một chút, hu hu, tận thế đến đã mười ngày, ta không được ăn một bữa cơm tử tế. Ngươi xem, cơ thể cường tráng của ta đã gầy mấy vòng. Mặc kệ, đại tỷ, về sau ta và lão đại sẽ tung hoành cùng ngươi, quả thực quá hạnh phúc ha ha ha!” Những món này trước tận thế cũng không có gì quá đặc sắc, nhưng ở thời tận thế thiếu hụt vật tư như này, còn có thể sống như trước tận thế, hắn không thể không thán phục.

Đầu tiên, tận thế đến đã ngừng cung cấp điện rồi, nhưng những thịt cá rau dưa này lại vẫn tươi ngon như vậy, đây chính là một điều nằm mơ cũng không có.