Chương 21: Đùa chẳng buồn cười tí nào

Tô Duyệt vừa hạ cửa sổ xuống, Vương Tráng liền trợn to hai mắt, trực tiếp dùng cái mồm to trời sinh rống lên: “Oa, lão đại, là một mĩ nữ a!” Hắn còn tưởng sẽ nhìn thấy một ông già chứ, làm sao mà nghĩ tới thế nhưng lại là một đại mĩ nữ!

Kinh ngạc về diện mạo của Tô Duyệt xong, lại nhìn thấy quần áo trên người cô, vì thế lại to mồm kinh ngạc hét lên “Oaaa! Mĩ nữ, người cô thật sạch sẽ, còn ăn mặc thời thượng như vậy! Không tệ đâu!”

Bị Vương Tráng liên mồm hét như vậy, đến Khúc Lãnh bình thường lãnh khốc cũng không khỏi nhìn Tô Duyệt nhiều thêm hai cái. Ngũ quan tinh xảo, đường nét ôn nhu, da thịt nhợt nhạt, cánh môi đỏ thẫm kiều diễm, nhất là cặp mắt kia, mị ý lan tràn, sóng mắt liễm diễm, nhưng trong mắt lại loé ra lãnh mạc cấm người đến gần.

Bất quá Khúc Lãnh cũng là người tâm tính kiên định, vì vậy rất nhanh từ ngây người đã kịp phản ứng. Mà đồng thời lúc Khúc Lãnh quan sát Tô Duyệt, Tô Duyệt cũng đánh giá Khúc Lãnh.

Tóc đen ngắn cắt gọn gàng khiến nam nhân cao lớn này tăng thêm một phần lãnh ý người lạ chớ gần, mày kiếm anh tuấn khẽ chau, dường như tuyên cáo tâm tình cũng chẳng tốt đẹp gì lúc này.

Mắt phượng dài nhỏ ẩn tàng vô hạn thần bí, bạc môi khẽ mím, đường nét góc cạnh rõ ràng, còn có thân hình thon dài mạnh mẽ mà không thô kệch, qua lớp áo tựa hồ còn có thể mơ hồ thấy được cơ bụng hữu lực. Cô nghiền ngẫm cười một tiếng, nam nhân này, không chỗ nào là không toát ra vẻ lãnh khốc, phảng phất như một ngọn băng sơn sống.

“Có chuyện gì không?” Tô Duyệt thu hồi ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt hướng hai người hỏi.

Vương Tráng cũng không phải người không có não, thấy thái độ Tô Duyệt như vậy, cũng biết mình và lão đại không được hoan nghênh lắm. Hơi lúng túng gãi gãi đầu, cười nói: “Ha ha, mĩ nữ à, ta tên là Vương Tráng, vị này là Khúc Lãnh lão đại của ta, chúng ta là người sống sót từ tỉnh D tới, chuẩn bị đi thành phố B, các ngươi cũng là người sống sót từ tỉnh gần đây sao?”

Tô Duyệt nhìn thoáng qua thực vật sắp bị zombie ăn hết, vội vàng gõ tạm dừng, sau đó mới trả lời: “Ta cùng đồng đội là từ tỉnh F tới.”

Ánh mắt sắc bén của Khúc Lãnh cùng nhãn tình trừng lớn của Vương Tráng liếc sang nhau. Thành phố H tỉnh F là thành phố nhiều zombie nhất cả nước, nghe nói tận thế đến được sáu bảy ngày, cả thành phố H đã hoàn toàn bị vây hãm, hiện cách lúc tận thế bùng phát đã hơn mười ngày, mấy người mới từ thành phố H đào thoát ra được, không, không phải đào thoát, có kiểu đào thoát thư thái như vậy sao?

Vương Tráng trong mắt tinh quang chợt loé, lại tiếp tục tuỳ tuỳ tiện tiện hỏi: “Vậy mĩ nữ, ngươi cùng đồng đội thật lợi hại a, có thể từ thành phố H nhiều zombie gϊếŧ một đường ra ngoài, thật khiến người khác bội phục!”

Tô Duyệt lại liếc qua hình ảnh tạm dừng zombie ăn thực vật trên màn hình, nhàn nhạt trả lời: “Cảm ơn lời khen, bất quá ta thật sự có điểm lợi hại, về phần bọn họ, cũng coi như lợi hại bình thường đi.”

“Còn có, không phải gϊếŧ ra ngoài, là những hảo bằng hữu zombie đó đưa bọn ta ra ngoài. Bọn họ còn tri kỉ dọn quang đường sá, như vậy xe của bọn ta mới có thể thuận lợi từ thành phố H ra.” Nói xong lại ngẫm nghĩ về năng lực của Tiểu Song và hội Vương Hoa Mẫn, sau đó lần nữa gật gật đầu xác nhận.

Nghe Tô Duyệt nói, Khúc Lãnh chỉ một mực im lặng không lên tiếng nhìn sườn mặt Tô Duyệt, vẻ mặt lãnh khốc nhìn không ra bất kì tâm tình gì.

Vương Tráng khoé miệng lại không khỏi co quắp. Nữ nhân này thật sự… Đặc biệt! Có kiểu tự khen bản thân như vậy sao? Còn có cái gì gọi là những hảo bằng hữu zombie? Còn tri kỉ vì bọn họ phục vụ? Cô xác định cô hiện không có nằm mơ? Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc đường hoàng, bộ dạng không giống bịa chuyện… Thật đúng là nữ nhân kì quái.

Được rồi, vấn đề này tạm thời để một bên, tận thế còn có thể gặp được một cô bé không hợp thời như vậy, Vương Tráng cảm thấy bản thân có điểm không đỡ nổi rồi. Quay đầu chỉ một núi zombie lớn trước mặt, Vương Tráng nhìn chằm chặp Tô Duyệt hỏi: “Những zombie đó đều là do ngươi gϊếŧ?”

Tô Duyệt lắc đầu, phủ nhận.

Vương Tráng không biết vì sao thở phào nhẹ nhõm, may là không phát ra cái đáp án khó tin nào, “Vậy là đồng đội của ngươi gϊếŧ sao?”

Tô Duyệt nhìn Vương Tráng tiếp tục lắc đầu, bọn họ không gϊếŧ những zombie này, chẳng qua chỉ moi tinh hạch của chúng ra thôi.

“Vậy trước khi các ngươi đến những zombie này đã bị người gϊếŧ chết nằm ở đây?” Vương Tráng phát huy kiên nhẫn chưa bao giờ có tiếp tục dẫn dắt bạn học Tô Duyệt của chúng ta.

Tô Duyệt lại tiếp tục lắc đầu.

Vương Tráng cảm giác bản thân đối với nữ nhân xinh đẹp quá mức này thật sự muốn… Điên rồi! Cái gì cũng không phải, vậy chân tướng là cái gì? Hắn thật muốn rống to một câu, ngươi không thể nói thẳng cho hắn sao? Hắn cũng muốn tò mò chết rồi!

Có lẽ Tô Duyệt cảm nhận được oán niệm sâu sắc trong lòng của Vương Tráng, rốt cục mở miệng nói: “Làm sao cứ băn khoăn có phải người gϊếŧ chết bọn chúng hay không vậy? Đổi lại nghĩ cứ cho là bọn chúng tự sát là được rồi!”

Nghe Tô Duyệt nói, thân thể cường tráng cao lớn của Vương Tráng thiếu chút nữa nghiêng ngả ngã xuống không dậy nổi. Cô nãi nãi, ngài trực tiếp nói cho rõ ràng vấn đề, ta liền không cần hỏi a! Hơn nữa, có đổi lại nghĩ, hắn cũng không thể nghĩ đến bọn chúng tự sát được chưa!

“Ha ha ha! Tự sát? Mĩ nữ ngươi nói đùa có thể nói chuyện gì buồn cười chút được không?!” Vương Tráng nghe Tô Duyệt nói, không khỏi cười to ra tiếng, nghĩ thầm mĩ nữ này còn rất hài hước, ha.

Tô Duyệt liếc mắt nhìn Vương Tráng hoàn toàn không tin lời của mình, nhàn nhạt nói: “Ngươi và ta lại không quen, ai có tâm tư cùng ngươi nói đùa?”

Tiếng cười của Vương Tráng tắc ở họng, quẫn bách gãi đầu, nói như vậy cũng đúng nhỉ? Sau liếc nhìn Khúc Lãnh bên cạnh biểu tình thế nhưng không có bất kì biến hoá, trong lòng thở dài thầm nhủ, quả nhiên vẫn là lão đại định lực tốt!

Tựa hồ bởi vì Khúc Lãnh định lực tốt khích lệ Vương Tráng, Vương Tráng lại không ngừng cố gắng, tiếp tục hỏi: “Ngươi nói những con zombie này là tự sát, vậy bọn chúng tại sao muốn tự sát?” Nói xong khó hiểu nhìn Tô Duyệt, hắn thề đây là lần cuối hắn hỏi cô, về sau hắn thật không nghĩ lại hỏi cô bất kì vấn đề gì nữa.

Tô Duyệt dùng một loại ánh mắt ngươi là đồ ngốc nhìn Vương Tráng, bĩu môi nói: “Vì đầu óc bọn chúng động kinh thôi!”

Nghe Tô Duyệt nói, Vương Tráng một ngụm máu ứ ngang cổ họng, lên không nổi xuống không xong! Khoé miệng co giật hướng lão đại nhà mình cầu viện, mà Khúc Lãnh chính là liếc nhìn ý không cần hỏi nữa, sau đó thâm thuý liếc qua Tô Duyệt, hắn biết cô không nói thật, nhưng đây là chuyện của người khác, không nói cho bọn họ cũng là bình thường.

“Lão đại, hai vị này là?” Thanh âm Từ Quân truyền đến từ phía sau.

Từ Quân mới vừa hấp thu xong hai mươi viên tinh hạch cực đại hắn có thể hấp thu, mặc dù vẫn là dị năng giả hệ Kim cấp hai, nhưng hắn có thể cảm nhận được năng lượng trong thân thể, hắn có lòng tin một thời gian rất ngắn nữa, hắn có thể đột phá cấp hai lên cấp ba.

Một bên Vương Hoa Mẫn và Trương Hành cũng lần lượt hấp thu xong tinh hạch. Vương Hoa Mẫn chỉ hấp thu mười lăm viên, liền từ dị năng giả cấp một thăng cấp lên dị năng giả hệ Hoả cấp hai. Còn Trương Hành cũng hấp thu mười lăm viên tinh hạch như thế, lại không hề thăng cấp, vẫn là dị năng giả hệ Thuỷ cấp một, nhưng cách cấp hai cũng không còn xa rồi.

Ba người bởi năng lực bản thân nâng cao mà hưng phấn nhìn nhau, trao đổi thông tin về các cấp năng lực, liền nghe thấy phía trước có thanh âm. Từ Quân nhìn ra phía ngoài cửa xe một chút, phát hiện cách đó vài mét có một chiếc xe việt dã quân sự, lại nghe thấy ở khoang lái tiếng Tô Duyệt nói chuyện với người khác, liền đi lên phía trước. Rốt cuộc là người nào thao thao như vậy, tìm lão đại bọn họ tán dóc?