Chương 17: Hoặc tình nguyện hoặc chết

*Mình sẽ là người edit mới của bộ truyện này mong được mọi người ủng hộ ❤️*

Mặc dù việc làm đàn em cho một nữ nhân khiến bọn hắn trong lòng có chút không cam tâm, nhưng hai người cũng là người co được giãn được, liếc nhau một cái, lập tức thể hiện quyết tâm: “Chúng ta vô cùng nguyện ý làm đàn em của cô!”

Tô Duyệt đương nhiên nhìn ra hai người không tình nguyện, tới trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn, tạo thành một loại áp lực vô hình, “Làm đàn em của ta, nhất định phải cùng ta khế ước, mà khế ước chính là một hạn chế, chính là để phòng ngừa các ngươi phản bội ta. Nhưng tiền đề là các ngươi buộc phải cam tâm tình nguyện, nếu không ta không có cách nào khế ước với các ngươi. Ta biết hai người các ngươi không tình nguyện làm đàn em cho một nữ nhân như ta, nhưng các ngươi đã biết bí mật của ta, như vậy các ngươi cũng không thể sống ra khỏi đây. Hoặc cam tâm tình nguyện, hoặc chết, hiểu rồi chứ? Thế giới nhiều người như vậy, tuyệt đối có người mạnh hơn các ngươi, vì vậy Tô Duyệt ta chẳng phải chỉ có thể chọn mỗi hai ngươi. Đừng tự đánh giá bản thân quá cao!”

Bị một nữ nhân nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng, lại còn nói trắng ra như vậy, Từ Quân và Trương Hành hai người đều có chút quẫn bách cùng lúng túng. Nhưng Tô Duyệt cũng không chỉ trích nặng lời, giờ bọn họ rơi vào tay cô là do họ thực lực không bằng cô, không thể bởi vì cô ấy là một nữ nhân mà không tình nguyện như vậy. Hiện cũng đã là tận thế, bọn họ vậy mà lại vẫn bận tâm chút xíu tự ái nam nhân vớ vẩn này, bọn họ là bị ngốc rồi sao?

Từ Quân và Trương Hành đưa mắt nhìn nhau, chân thành hối lỗi nói với Tô Duyệt: “Đầu tiên là chúng ta không đúng, chúng ta cam tâm tình nguyện khế ước, trở thành đàn em của cô!”

Tô Duyệt hài lòng gật đầu, cô sở dĩ lựa chọn bọn họ, ngoài năng lực và dị năng của họ ra, còn là do coi trọng điểm này ở bọn họ, có thể nhanh chóng xác định vị trí bản thân, cô thích người thông minh!

Đột nhiên Tô Duyệt nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, lên tiếng hỏi: “Các ngươi còn người nhà không?” Nếu họ muốn mang theo người nhà, cô sẽ phải suy nghĩ có nên thu bọn họ làm đàn em không.

Nghe Tô Duyệt hỏi, Từ Quân vẻ mặt vô cảm nói: “Ta từ nhỏ chính là cô nhi, không còn người thân.”

Trương Hành trong mắt hiện lên vẻ ưu thương, thanh âm khàn khàn: “Người nhà của ta lúc tận thế đến đều đã biến thành zombie rồi.”

Tô Duyệt trực tiếp khế ước với Trương Hành và Từ Quân. Sau đó ánh mắt hai người Từ Quân nhìn Tô Duyệt không còn vẻ e ngại vừa rồi mà là sùng kính, kính ngưỡng, trung thành.

Khế ước hai người xong, Tô Duyệt hỏi số đo quần áo, từ trong không gian lấy ra đủ bộ từ trên xuống dưới cho hai người, cho bọn họ trước đi tắm rửa sạch sẽ. Dù sao cũng là người mình, đãi ngộ cần phải cao hơn.

Lần này Tô Duyệt không đổ nước từ không gian ra cho bọn họ, giờ có Trương Hành là dị năng giả hệ Thuỷ, không cần cô phải lo lắng vấn đề nước.

Chờ hai người tắm rửa xong đi ra, Tô Duyệt hài lòng gật đầu, nghĩ thầm, cô thu mấy đàn em này cũng là người có vẻ có dạng. Vương Hoa Mẫn có một vẻ đẹp trung tính, Từ Quân trông rất đàn ông, vì luyện võ nên da dẻ ngăm đen, thân thể rất cường tráng rắn chắc. Mà Trương Hành có thể vì là đầu bếp nhà hàng lớn, nên trắng trắng mập mập, nhìn qua rất thật thà.

“Lão đại!” Hai đại nam nhân đứng trước mặt Tô Duyệt cung kính gọi.

Tô Duyệt vẫn ngồi trên ghế, chỉ chỉ ghế salon đối diện, ra hiệu hai người ngồi xuống. Từ Quân và Trương Hành hai người ngoan ngoãn lần lượt ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Tô Duyệt, đợi cô nói chuyện.

“Hôm nay đã sắp tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi qua lấy lại sức, sáng mai liền rời khỏi đây, tới thành phố Hoài Dương tỉnh X, điểm đến cuối cùng là tỉnh D.”

Nói xong liền lấy ra rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bảo Trương Hành hảo hảo làm một bữa tối thịnh soạn, cho mọi người ăn một bữa thật ngon. Ba người nhìn Tô Duyêt lấy ra thịt tươi còn có rất nhiều rau dưa tươi ngon đều mừng rỡ không thôi.

Phải biết rằng, kể từ ngày tận thế đến, tất cả mọi người đều sống chết chạy trốn, lấy đâu ra thời gian nấu cơm ăn a, dù có nghĩ cũng không có điều kiện, mỗi ngày uống chút cháo, ăn chút bánh bao, hoặc là mì tôm, bánh mì, đồ hộp cũng là không tệ rồi.

Giờ như thế này, nào gà, cá, heo, bò, các loại rau tươi, cái gì cần có cũng đều có, ba người Vương Hoa Mẫn giờ đều không khỏi lấy làm may mắn, may là bản thân bị zombie chộp tới, nếu không giờ còn đang ở cái xó nào gặm bánh mì khô đây.

Nghĩ tới đây trong lòng ba người không khỏi mừng thầm, quả nhiên theo lão đại là tuyệt đối chính xác, bọn họ thậm chí có thể thấy tương lai tươi đẹp đang vẫy tay với họ rồi.

Trương Hành cầm nguyên liệu nấu ăn Tô Duyệt đưa, trực tiếp vào phòng bếp thể hiện tài năng, cũng may nhà này dùng ga. Còn Từ Quân và Vương Hoa Mẫn cũng đi theo phụ việc. Sau đó mấy người tâm viên ý mãn ăn một bữa tối thịnh soạn, rồi theo lời Tô Duyệt đi tắm rửa rồi ngủ, chuẩn bị sáng sớm mai dậy, xuất phát sớm một chút.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Từ Quân và Trương Hành hai người sớm đã rời giường thu thập, đầu tiên là khua sạch toàn bộ căn biệt thự và những nơi xung quanh, gói ghém tất cả những thứ có thể dùng được thật kĩ, sau đó Từ Quân liền phụ Trương Hành làm một bữa sáng ngon lành.

Mà nữ chủ Tô Duyệt của chúng ta thì sao? Lúc này đang ở trong phòng cùng Vương Hoa Mẫn trang điểm chọn đồ đây, Tô Duyệt không đổi nữ trang trên người, chính là đeo thêm một cái vòng tay lam thuỷ tinh, quần áo đổi một thân váy bồng Chanel phấn lam cùng một cái áo da màu trắng, một đôi cao gót da lộn vàng nhạt cùng nhãn hiệu. Mái tóc nâu dài mềm mại, buộc lên thành một cái đuôi ngựa lanh lợi.

Vương Hoa Mẫn thì mặc một thân quần áo thể thao vải nhung hôm qua, tóc ngắn chải gọn, đứng trước gương cầm kem dưỡng da hôm qua Tô Duyệt cho tự mình bôi bôi quệt quệt lên mặt. Sau cảm thán một câu, ai, hơn mười ngày chưa dưỡng da, làn da này cảm giác tiều tuỵ đi nhiều rồi!

Tô Duyệt cùng Vương Hoa Mẫn vừa ra khỏi phòng liền thấy Từ Quân và Trương Hành đang bày bữa sáng nóng hổi lên bàn.

Mà Từ Quân và Trương Hành nghe tiếng liền quay đầu nhìn, hai người đồng thời co giật khoé miệng, trong lòng ăn ý nghĩ, tiểu thư và Vương Hoa Mẫn ở trong phòng lề mề nửa ngày cái gì mãi không ra, hoá ra là trang điểm a! Quả nhiên nữ nhân chính là sinh vật phiền phức a! Giờ cũng chỉ tiểu thư có tâm tình du nhàn như thế thôi. Quả nhiên đứng trước thực lực, cái gì cũng chỉ là cái rắm!

Tô Duyệt và Vương Hoa Mẫn cũng chẳng thèm để ý mấy suy nghĩ vụn vặt trong lòng Từ Quân và Trương Hành, trực tiếp ngồi vào bàn chào hỏi hai người ăn điểm tâm. Ăn xong bữa sáng, Tô Duyệt nhìn đồ đạc Từ Quân và Trương Hành thu thập từ nơi khác về, quay đầu nhìn hai người, liền thấy hai người hai mắt phát sáng nhìn cô.

Tô Duyệt bất đắc dĩ vung tay lên, một đống đồ lung tung lộn xộn biến mất trước mặt ba người Từ Quân, ánh mắt ba người nhìn Tô Duyệt càng trở nên nóng bỏng, nhưng ai cũng không lắm mồm hỏi gì cả, mặc dù bọn họ cũng đã đoán được Tô Duyệt có một cái không gian giống như trong tiểu thuyết nhắc tới.