Chương 16: Tang thi tiểu muội muội

Tác giả: Ý Chi Huyễn

Edit: Cam

Số từ: 1970

Dư lại hai nam nhân cao lớn, đều bị vẻ mặt tàn nhẫn không đổi sắc của Tô Duyệt làm cho chấn kinh. Bọn họ hiện tại đối với cô tràn ngập cảm giác sợ hãi, cũng âm thầm cảm thấy tiếc thương thay cho vận mệnh của chính mình.

Chủ nhân, tôi đói! Đột nhiên một tiếng gầm chói tai vang lên bên tai Tô Duyệt. Tô Duyệt nhìn đến ánh mắt đầy chờ mong của Tiểu Song, từ trong không gian lấy ra hai con gà đông lạnh đưa cho Tiểu Song, yêu cầu nó chia phần, người một con tang thi một con.

Sau đó dùng rổ nhỏ thu hoạch đầy một rổ dâu tâyđem ra khỏi không gian, chuẩn bị vừa ăn vừa nghe bọn hắn trình báo thông tin lai lịch của từng người. Mà lúc này, Vương Hoa Mẫn đầy mặt rối rắm nhìn tang thi một thân quần áo chỉnh tề - Tiểu Song - phóng tới đặt trên tay nàng một con gà đông lạnh.

Sau đó khổ đại cừu thâm* nhìn vẻ mặt thỏa mãn gặm gà đông lạnh của Tiểu Song, cô thật sự vô cùng muốn gào lên: Ta là người, là người! Không phải tang thi, ta ăn thịt chín không ăn thịt tươi, ta cũng không phải đồng loại của ngươi, tang thi tiểu muội muội!

*Văn phong tứ điển (cụm từ 4 chữ) trong tiếng Trung, nghĩa là: Vô cùng căm hận.

Bất quá Tiểu Song vẫn luôn mặc kệ Vương Hoa Mẫn, ôm trong tay gà đông lạnh trực tiếp liền há to miệng gặm một ngoạm.

“Tiểu Song, ăn uống cũng phải tao nhã thanh lịch, không nên thô lỗ như vậy. Còn phải chú ý không được làm bẩn quần áo, quần áo chỉ vừa mới mới thay thôi nga! Tuy rằng chúng ta là tang thi, nhưng chúng ta cũng phải là một tang thi có hình tượng, có thực lực, có văn hóa!” Tô Duyệt vừa ăn dâu tây vừa lên tiếng giáo dục Tiểu Song.

Hiển nhiên, Tiểu Song vẫn luôn tiếp thu mệnh lệnh của chủ nhân nó là Tô Duyệt, liền lập tức bắt đầu ăn uống trang nhã có văn hoá. Hai đại nam nhân còn sót lại trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Được rồi, người bình thường có thể tưởng tượng ra được một tang thi diện mạo khó coi, ôm một con gà còn sống, dùng một cái miệng nhỏ văn nhã ăn tươi nuốt sống con gà có bộ dáng thế nào sao! Trường hợp này thật là quá mức kinh hoàng rồi, chẳng thà bắt họ nhìn thấy một đám người hành vi thô lỗ, nhìn thấy một con tang thi trang nhã thanh lịch thật tình làm cho bọn họ muốn hộc máu!

Còn có mức độ tồn tại bọn họ thật sự thấp đến như vậy sao? Các ngươi ăn gì thì ăn nhưng có thể để ý đến bọn họ một chút được không? Bọn họ cũng đang vô cùng đói a! Còn có, những thứ kia như thế nào lại từ trong khoảng không trống rỗng xuất hiện a? Ôm một bụng câu hỏi, nhưng vẫn là không ai dám mở miệng xin đáp án!

Không chỉ bọn họ cảm thấy kinh hoàng, Vương Hoa Mẫn trong tay cầm một con gà sống, cũng bị hành vi của Tiểu Song dọa cho chấn kinh rồi. Này là thật sự muốn nàng ăn thịt sống sao? Nhìn đến Tô Duyệt đang ăn dâu tây rất ngon miệng, Vương Hoa Mẫn rơi lệ đầy mặt nói: “Lão đại, chuyện này…… Tôi… Tôi thật sự ăn không trôi con gà sống này a!” Nói xong liền tha thiết nhìn Tô Duyệt.

Tô Duyệt nhìn dáng vẻ chật vật của Vương Hoa Mẫn không nhịn được bật cười, khóe miệng khẽ cong lên, nói: “Thời gian gần đây ta đều là trực tiếp đem thịt cho vào miệng nuốt xuống, liền quên mất ngươi chỉ có thể ăn thịt chín, ngươi đem con gà trong tay đưa cho Tiểu Song ăn đi!” Nói xong lại từ trong không gian lấy ra một con gà nướng đưa cho Vương Hoa Mẫn.

Vương Hoa Mẫn nghe được lời Tô Duyệt, khóe miệng giật giật, xem ra lão đại cũng thích ăn thịt tươi. Bất quá vừa thấy đến ánh vàng rực rỡ từ con gà nướng, liền trực tiếp đem gà đông lạnh ném thẳng vào trong l*иg ngực Tiểu Song, cười hì hì nhận lấy con gà nướng, điệu bộ xun xoe nói: “Đi theo lão đại thật hạnh phúc, có thịt để ăn, có quần áo mới để mặc, có nước sạch để tắm rửa, tôi chính là phải dùng phúc khí ba đời mới gặp được lão đại a! Hắc hắc!” Nói xong trực tiếp cầm lấy gà nướng cắn một miếng lớn.

Mà hai nam nhân to lớn thành công bị hai tang thi cùng một nhân loại lãng quên, hai người ánh mắt nóng bỏng nhìn các loại thức ăn ngon trước mắt, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng. Sao có thể trước mặt bọn họ ăn ngon như vậy, thơm như vậy chứ. Bọn họ là đang hâm mộ cùng ghen tị chết được!

Có lẽ vì ánh mắt của hai người bọn họ thật sự quá mức nóng bỏng, Tô Duyệt rốt cuộc nhớ tới bọn họ, vừa ăn vừa nói: “Các ngươi tiếp tục đi, ngồi ngốc ra đấy làm gì a! Hay là muốn làm đồ ăn cho tang thi a?”

Hai nam nhân còn sót lại bị lời này của Tô Duyệt làm cho phát nghẹn, thiếu chút nữa trức đến phun ra máu. Bất quá vẫn là ngoan ngoãn bắt đầu trình tự giới thiệu bản thân.

Từ Quân áp xuống cơn chấn động trong lòng, “Tôi là Từ Quân, tôi trước là quân nhân đã xuất ngũ, trước mạt thế là huấn luyện viên ở một võ quán. Sau khi mạt thế đến, tôi thức tỉnh dị năng hệ kim, hiện tại là dị năng giả cấp hai.” Nói xong nghiêm trang thẳng lưng, nâng lên gương mặt cương ngạnh, nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt, chờ đợi phán quyết từ cô.

Mà lúc này, Từ Quân trong lòng có vô số đầu thảo nê mã* lao nhanh qua. Từ Quân hắn đường đường là dị năng giả hệ kim cấp hai, ở căn cứ Phượng Vũ cũng được coi là người có sức ảnh hưởng. Bởi vì hiện tại dị năng giả sở hữu cấp bậc cao cũng không nhiều, cho nên ở căn cứ Phượng Vũ mọi người đối đãi với hắn đều vô cùng tốt.

*Chỗ này dịch huỵch toẹt ra sẽ là “trong lòng thầm mắng lên vô số câu Đ.M.Đ”

Lần này hắn sở dĩ một người lên đường tiến đến thủ đô thành phố B. Bởi vì trong lòng hắn có cảm giác nguy cơ đang đến gần, cảm giác được nguy hiểm thật sự sắp bùng nổ. Mà lý do hắn rời khỏi căn cứ Phượng Vũ là vì cảm thấy căn cứ Phượng Vũ không đủ vững chắc, không thể mang lại cho hắn cảm giác an toàn. Cho nên cuối cùng hắn quyết định đến thành phố B, dù sao nơi đó cũng là thủ đô của cả một quốc gia. Dù là lực lượng quân sự hay các loại phương diện, thiết bị, căn cứ Phượng Vũ hùng mạnh thế nào cũng không thể so sánh được.

Dọc theo đường đi cũng gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng là hắn dựa vào công phu võ nghệ của bản thân cùng dị năng hệ kim cấp hai, cũng vẫn có thể đơn độc một đường chạy tới tỉnh X.

Thế nhưng khi hắn đang dừng chân nghỉ ngơi ở ven đường, đột nhiên xuất hiện một đoàn tang thi hướng hắn lao nhanh đến. Hai ba trăm đầu tang thi bình thường, một con tang thi bậc một, còn có một con tang thi cấp hai, làm hắn muốn trốn cũng không có đường trốn.

Ở thời điểm hắn cho rằng Từ Quân hắn đời này liền xong rồi, con tang thi cấp hai kia lại trực tiếp đem hắn nhấc bổng vác trên vai, một đường từ tỉnh X chạy đển tỉnh C giáp cạnh. Hắn cho dù được môi trường quân đội rèn đúc bản tính kiên định cũng bị cái loại tình huống trước mắt này dọa cho sửng sốt. Không lâu sau hắn đã bị ném thẳng tới trước mặt nữ nhân quá mức xinh đẹp không giống người này.

Hắn không có lỗ mãng ngu ngốc như tên Lý Mãng kia. Một nữ nhân hoàn toàn bị luân hãm bên trong địa phận tỉnh C, bị vô số tang thi vây quanh, còn có thể ăn mặc chỉnh chu, cả người không chút hư hao gì. Hơn nữa những con tang thi đó còn giống như đang nghe lệnh của cô, nữ nhân như vậy có thể là kẻ đơn giản không có năng lực sao? Có đánh chết hắn cũng không tin.

Tô Duyệt mặc kệ hắn, ý bảo người còn lại có thể bắt đầu rồi. Nam nhân với diện mạo bình thường, làm người khác cảm thấy phúc hậu lại thành thật, hướng mắt nhìn Tô Duyệt, thật cẩn thận nói: “Tôi là Trương Hành, trước mạt thế đảm nhiệm vai trò đầu bếp ở một nhà khách sạn lớn. Sau mạt thế, tôi thức tỉnh dị năng hệ thuỷ, hiện tại là dị năng giả cấp một.” Nói xong nhìn nhìn Tô Duyệt, lại nhanh nhảu nói vài câu lời nịnh nọt: “Tôi thực hy vọng có vinh hạnh được tận tâm phục vụ cho một người mỹ lệ như tiểu thư! Tôi hy vọng có thể mỗi ngày đều vì tiểu thư mà chuẩn bị phong phú đủ loại cao lương mỹ vị.” Nói xong tha thiết nhìn Tô Duyệt.

Tô Duyệt trong lòng cũng vô cùng suy xét, bây giờ cô chỉ còn có thể lập khế ước với ba người, người tên Trương Hành tự xưng đầu bếp này có thể lưu lại, trở thành đầu bếp chuyên dụng của cô. Về sau vấn đề ăn uống của cô cùng mẹ già, còn có đám đàn em của cô liền được giải quyết nhẹ nhàng. Mà cái người là huấn luyện viên ở võ quán tên Từ Quân kia cũng có thể lưu lại, rốt cuộc năng lực của người từng luyện võ người vẫn là không thể xem thường.

Tô Duyệt hướng Từ Quân cùng Trương Hành hỏi: “Hai người các ngươi nguyện ý ở lại, luôn đi theo ta, chấp nhận trở thành cấp dưới trung thành của ta sao? Không muốn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng của các ngươi. Phải biết rằng việc ta ghét nhất là miễn cưỡng người khác làm điều họ không muốn. Đương nhiên nếu các ngươi không muốn, ta sẽ yêu cầu Tiểu Song tiễn các ngươi một đường xuống phía dưới lầu!”

Hai người Từ Quân cùng Trương Hành vừa được kêu tên, lập tức vì mạng của bọn họ tạm thời an toàn mà nhẹ nhàng thở ra. Song, lại vì lời nói của Tô Duyệt mà giật giật khóe miệng, nữ nhân này có thể vô sỉ hơn nữa sao! Đây là trần trụi uy hϊếp mà!

Bất quá hai người bọn họ là người co được dãn được, nhìn nhau liếc mắt một cái, lập tức cho thấy quyết tâm của bọn họ: “Chúng tôi vô cùng nguyện ý trở thành cấp dưới của tiểu thư!”