Chương 10: Đυ.ng phải đôi mẹ con cực phẩm

Tác giả: Ý Chi Huyễn

Edit: Cam

Số từ: 1892

Bất quá vẫn là lễ phép gửi lời cảm ơn đến người phụ nữ đã nhiệt tình giúp cô giải thích về mớ hỗn độn này: “Nga! Cảm ơn”

“Ai, cô gái trẻ này cũng thật là, cảm tạ cái gì đâu chứ, ở đây cô tùy tiện kéo vai bất kỳ người nào họ cũng đều sẽ nói cho cô a! Ta kêu Vương Thúy, cô có thể kêu ta Thúy tỷ, còn cô gọi thế nào a?” Vương Thúy hai mắt sáng rực trực tiếp nhìn chằm chằm vào cái áo lông trên người Tô Duyệt, lửa giận đố kị trong ánh mắt không sao che giấu được, thế nhưng trên mặt vẫn có thể trưng ra bộ dáng tươi cười đầy điện ảnh, hướng Tô Duyệt nhiệt tình cười nói.

Sau đó quay sang nhìn đến chiếc xe việt dã bên người Tô Duyệt, lại hỏi: “Ai nha, cô vậy mà lại một thân một mình lên đường?”

Tô Duyệt cũng phát hiện điểm khác thường trong ánh mắt Vương Thuý, vẫn là không có so đo để bụng. Phụ nữ ấy mà, mặc kệ bất cứ lúc nào cũng đều sẽ thích quần áo xinh đẹp. Bất quá Tô Duyệt trong mắt đã không còn độ ấm như trước, chỉ là nhàn nhạt giữ lễ đáp lại .

Sau đó liền xoay người trở về trên xe, cũng không để ý đến Vương Thúy ở bên cạnh lén lút vụиɠ ŧяộʍ nhìn tới nhìn lui. Tô Duyệt lấy ra bản đồ chi tiết được tìm kiếm kỹ càng ở toà chính phủ mở ra, nhìn xem có còn tuyến đường giao thông khác hay không? Thật ra cô cũng đã nghĩ qua việc đem xe thu hồi vào không gian, sau đó trực tiếp tự mình đi qua bên kia cầu, đến nơi lại đem xe từ trong không gian lấy ra, thế nhưng nơi này có quá nhiều tai mắt.

Đem bản đồ vứt sang một bên, Tô Duyệt có chút bực bội xoa xoa cái trán, quả nhiên vẫn còn có một lối đi khác, chỉ là phải đánh xe trở ngược lại một đoạn, hơn nữa đoạn đường kia là đường núi, muốn đổi lộ trình e là phải đi một vòng rất lớn, lại còn không biết tuyến đường kia liệu có xảy ra vấn đề gì hay không.

Xem ra vẫn là nên đi tiếp con đường này, chờ buổi tối đem xe chạy đến nơi hẻo lánh, sau đó đem xe thu hồi vào trong không gian. Trước khi qua cầu, cô không định lãng phí thời gian ở chỗ này tán gẫu.

Hiện tại đã là 6 giờ rưỡi tối, đến giờ ăn tối rồi, bụng có chút đói. Nghĩ đến đây, Tô Duyệt đem xe việt dã khóa trái, sau đó đem bức rèm xe toàn bộ kéo kín. Sau khi đảm bảo mọi thứ đã ổn thỏa, Tô Duyệt mới tiến vào không gian.

Hai ngày này vội vàng lên đường, đều chưa từng bước vào không gian. Nhìn đàn gia súc béo khoẻ nhàn nhã phơi nắng trên bãi cỏ, lại nhìn về phía ruộng đất màu mỡ, rau dưa cùng trái cây cũng đã chín mọng, chỉ là vẫn luôn không có thời gian đem chúng nó hái xuống. Vật tư dưới tầng hầm ngầm cũng không được sửa sang sắp xếp qua. Ai nha, vẫn là do cô quá bận rộn!

Trước tiên, Tô Duyệt đem trứng vừa thu thập được từ đàn gia thu vào trong tầng hầm ngầm, sau lại đem trái cây đã chín mọng cùng rau dưa xanh tốt trữ vào bên trong hầm. Đương nhiên hết thảy những việc này đều không cần cô tự mình đi làm, bởi vì cô là chủ nhân của không gian này, cho nên muốn làm cái gì chỉ cần một ý nghĩ là được.

Lại dùng ý niệm đem ra loại hạt giống thượng hạng từ trong không gian rải khắp đất ruộng vừa mới thu hoạch lúc trước, Tô Duyệt mới tiến đến lầu hai tắm rửa thật sạch sẽ thơm tho. Tắm rửa xong, Tô Duyệt lấy ra nguyên liệu nấu ăn, nhanh nhanh chóng chóng làm một bữa ăn ngon, thịt bò hầm, tôm xào chua cay, canh tam tiên, thịt lợn hấp, gà nướng nguyên con, vịt xào bia, ba chỉ heo xông khói.

Tô Duyệt vui vẻ khui bình rượu vang đỏ 80 năm, hưởng thụ uống từng ngụm. Hôm nay cô thật cao hứng, bởi vì dị năng tang thi của cô đã thức tỉnh, hơn nữa còn là dị năng hấp thụ, có thể đem năng lượng của kẻ bị cô cắn nuốt người tuỳ ý sử dụng. Mà cô hiện tại cũng không còn cần nhờ vào ăn thịt sống uống máu tươi để gia tăng năng lượng, có điều món chính phần lớn vẫn đều là thịt mới có thể lấp đầy bụng.

Hơn nữa còn có viên đá năng lượng ở trong cơ thể kia, vừa mới hấp thụ một chút năng lượng đã thăng liền hai cấp. Hiện tại thân thể đã thích ứng với viên đá này, đã không còn cần cô chủ động hấp thụ, cơ thể của cô đã tự động chậm rãi hấp thu năng lượng bên trong cục đá.

Cho nên hiện tại cô không cần lo lắng phương diện thăng cấp của bản thân xảy ra vấn đề, chỉ cần cô gϊếŧ người trừ hại nhiều một chút, hoặc gϊếŧ tang thi gì đó, là có thể hấp thu đủ năng lượng mà cơ thể cần. Không chém không gϊếŧ cũng không sao, dù sao năng lượng bên trong cục đá cũng đã đủ để cô hấp thu không biết đến bao giờ!

Tô Duyệt cũng không dám ngây ngốc trong không gian quá lâu, hiện tại bên ngoài nhiều người như vậy, vạn nhất đem cửa xe của cô cạy ra xông vào, nhìn thấy bên trong không có người, kẻ kia liền nhân cơ hội mà phá loạn a.

Vừa nghĩ đến Tô Duyệt liền trực tiếp rời khỏi không gian, nhìn thời gian, đã hơn một tiếng trôi qua, hiện tại đã là tám giờ tối. Kéo mở bức rèm, Tô Duyệt liền nhìn thấy Vương Thuý đang ghé sát lỗ tai vào cửa sổ nghe trộm động tĩnh bên trong.

Đột nhiên nhìn thấy sự xuất hiện của Tô Duyệt, Vương Thuý trên mặt không một chút mất tự nhiên, một thân dáng vẻ nhiệt tình, gõ gõ cửa kính. Tô Duyệt chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì?”

Vương Thuý ánh mắt sắc bén nhanh chóng phát hiện Tô Duyệt lại thay đổi trang phục trên người, tuy rằng vẫn là váy dài với áo lông, nhưng đã đổi thành chiếc váy dài màu đen, áo choàng lông vũ đã đổi thành màu đỏ rực, càng khiến cho Tô Duyệt thêm phần quyến rũ câu nhân.

Vương Thúy ha hả cười hai tiếng, đôi mắt nhìn thẳng trong xe, lại nhìn đến một cái túi du lịch phình to hết cỡ. Trong ánh mắt chợt lóe qua một ý nghĩ tham lam, liền lôi kéo một cô bé chừng mười tuổi đứng bên cạnh hướng Tô Duyệt nói: “Cô nương a, đây là nữ nhi nhà ta. Tên là Trịnh Tiểu Hoa!”

Sau đó không đợi Tô Duyệt nói chuyện, liền đẩy đẩy Trịnh Tiểu Hoa nói: “Còn không gọi tỷ tỷ!”

Trịnh Tiểu Hoa hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm túi du lịch trong xe, thình lình bị mụ mụ nhà nàng đẩy một cái, lập tức hoàn hồn, đáng thương ngây ngốc nhìn Tô Duyệt nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ có ăn đồ vật không? Tiểu Hoa quả thực rất đói!”

Vương Thúy giáng cho Trịnh Tiểu Hoa một cái tát, sau đó hướng Tô Duyệt lấy lòng xin lỗi nói: “Cô nương, làm cô chê cười, tiểu hài tử nhà ta nhỏ tuổi tham ăn, cô không cần phải để ý đến nàng!”

“Oa oa, em muốn ăn, tỷ tỷ cho em đồ ăn đi, chị nhất định có rất nhiều ăn ngon mà phải không, cái bao vải kia trông rất to a, khẳng định tất cả đều là đồ ăn! Cho em chút đi!” Trịnh Tiểu Hoa chính là đang không thuận không buông hướng Tô Duyệt khóc lóc ngày càng lớn.

Kỳ thật biểu hiện này của hai mẹ con họ nàng sớm đã nhìn ra, một người mặt đỏ một người mặt trắng. Dù sao bên trong túi vải chỉ toàn là các loại rác rưởi thực phẩm, cho bọn họ một chút là được, coi như làm cảm tạ vừa rồi bà ta cùng nàng nói những lời này đó, sau đó liền mỗi người một ngả, nước sông không phạm nước giếng. Đương nhiên chỉ một lần này thôi, Tô Duyệt cô không phải nhà từ thiện, cũng không phải kẻ ngu ngốc, về sau liền không có khả năng.

Vì thế Tô Duyệt đem túi du lịch từ ghế sau kéo lên phía trước, còn không đợi Tô Duyệt kéo mở khóa kéo, Trịnh Tiểu Hoa liền trực tiếp từ cửa sổ duỗi tay ra mở cửa xe, sau đó ôm lấy túi du lịch trước mặt Tô Duyệt một đường kéo mở khóa kéo, kinh hỉ kêu lên: “Oa, thật nhiều đồ ăn ngon!”

Vừa nói vừa vội vàng nhét đầy đồ ăn vào lòng Vương Thúy, căn bản hỏi đều không có hỏi qua ý Tô Duyệt dù chỉ một câu. Trịnh Tiểu Hoa thấy mụ mụ của nàng ta trong l*иg ngực thức ăn đã nhiều tới nỗi ôm không xuể, lại nhìn đến túi du lịch còn dư lại hơn một nửa đồ ăn, luyến tiếc không muốn từ bỏ.

Vì thế chan chứa nước mắt nhìn khuôn mặt vô biểu tình của Tô Duyệt, nói: “Tỷ tỷ, chị xem mụ mụ của em ôm đống đồ ăn như vậy thật không dễ đi đường, cái túi xách này của chị cho em mượn đi. Sau khi dùng để đưa đống đồ ăn này về, em lại đem số đồ ăn còn lại trong túi trả lại đây cho chị!”

Nói xong cũng không chờ Tô Duyệt lên tiếng, trực tiếp ôm túi du lịch cùng Vương Thuý chạy đi. Tô Duyệt thật là bị mẹ con Vương Thúy và Trịnh Tiểu Hoa chọc cười! Đây mà là một chút đồ ăn? Nếu cô không có không gian tùy thân, sợ là mẫu tử nàng ta cứ như vậy cướp sạch toàn bộ, mặc kệ cô sống chết thế nào, sợ là cô thật sự sẽ phải chết đói.

Trịnh Tiểu Hoa hướng Tô Duyệt chạy tới, một tay cầm bao khô bò, một tay cầm túi du lịch của Tô Duyệt đứng cách Tô Duyệt một khoảng lớn, to tiếng quát: “Này, túi của chị, trả cho chị!” Nói xong liền đem túi du lịch hướng Tô Duyệt ném tới, bởi vì khoảng cách quá xa, túi vải rơi xuống nền đất ở giữa Tô Duyệt cùng Trịnh Tiểu Hoa, Trịnh Tiểu Hoa cũng mặc kệ, trực tiếp cắn miếng khô bò trong tay rồi rời đi.