Chương 9: Lần đầu gϊếŧ người

Tác giả: Ý Chi Huyễn

Edit: Cam

Số từ: 2031

“Con ả đàn bà xấu xa, lão tử ta chính là dị năng giả hệ thổ bậc 1, cùng lão tử đấu, ngươi chỉ có một đường chết mà thôi, đó là bị chúng ta gian da^ʍ đến chết! Ha ha! Ngươi dám đối xử tàn nhẫn với ngón tay lão tử, tốt, lão tử liền khiến cho ngươi nhìn xem thế nào là trước mặt ta gánh chịu kết cục tàn nhẫn!” La Đậu đi đến bên cửa sổ, híp đôi mắt lạnh lùng âm hiểm liếc nhìn Tô Duyệt, toe toét cái miệng rộng nở một nụ cười càn rỡ.

“Ha ha, La ca, chúng ta thật có phúc, chúng ta trước giờ chưa từng được hưởng qua nữ nhân xinh đẹp như vậy a!”

“Hắc hắc, cuối cùng đêm nay lão tử cũng được tận hưởng thế nào là cảm giác sung sướиɠ vô tận!”

“Đúng đúng, thảo, con mẹ nó cũng quá ngon mắt đi!”

“Ha ha, tao vừa nhìn thấy con ả đã cứng!”

“……”

“……”

Đám người đi theo La Đậu, nghe La Đậu vừa dứt lời, liền nở nụ cười dâʍ đãиɠ mà buông lời phụ họa nịnh nọt. Nghĩ đến bản thân có thể lập tức đem một cô gái đoan trang xinh đẹp như vậy đè ở dưới thân chà đạp, đám người sớm đã gấp không chờ nổi.

Tô Duyệt nghe đám nam nhân buông lời thô tục, đôi lông mày thon dài khẽ nhăn lại, mắt hạnh câu nhân chợt lóe lên một tia sáng đỏ tàn bạo. Đám phế phẩm này cũng dám mơ ước tới cô, đã vậy, dùng cái mạng chó của chúng trả giá đi!

Tuy rằng bản thân cô hiện tại vẫn chưa thức tỉnh năng lực tang thi, nhưng bởi vì nhờ hấp thụ viên đá đỏ như máu kia, tinh thần lực của cô trở nên phi thường cường đại, có thể trực tiếp đem tinh thần lực xâm nhập vào não bộ của người khác, sau đó không chút dấu vết khiến người đó chết bất đắc kỳ tử.

Nếu không dựa vào năng lực này, cô căn bản không có khả năng rời khỏi thành phố H trực tiếp chạy đến tỉnh D nhanh như vậy. Hiện tại nhóm người này đã đυ.ng vào điểm mấu chốt của cô, thật ngại quá, các người đều có thể đi chết được rồi!

La Đậu dựa nghiêng trên cửa xe, đôi mắt da^ʍ tà không kiêng nể gì du tẩu khắp nơi trên gương mặt cùng thân thể Tô Duyệt, sau đó thô lỗ nuốt liền mấy ngụm nước miếng, nói: “Như thế nào, ngươi muốn tự mình xuống xe hay vẫn là chờ lão tử đem ngươi…….” La Đậu nói còn chưa nói dứt câu, đột nhiên hai mắt mở to, sau đó phịch một tiếng ngay ngắn ngã gục xuống mặt đất.

Tô Duyệt thật sự chịu không nổi cái gã nam nhân ghê tởm kia. Nima, ngươi muốn nói chuyện cứ việc nói, nhưng không thể tránh xa nhau ra một chút sao? Đem hàm răng còn dính cặn ớt cay cùng cặn bã cá thịt trước mặt cô nói chuyện đã đành, thế nhưng chuyện kinh tởm hơn là khi đám cặn bã thức ăn đó do chấn động mà rớt xuống miệng, hắn lại có thể tại thời điểm nuốt nước miếng thuận tiện đem mớ cặn bã đó nhai qua rồi nuốt xuống!!! Thật sự ghê tởm, cô thật sự chịu đựng không được, càng không cần kiên nhẫn với loại người này! Trực tiếp gϊếŧ!

Mấy người nam nhân đi theo La Đậu lúc này ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại, ánh mắt trợn trừng lên hung ác lại sợ hãi nhìn Tô Duyệt, hét lớn: “Ngươi đã làm gì La ca vậy? Hắn trở nên như hiện tại là do ngươi đã đυ.ng tay đυ.ng chân gì rồi?” Thanh âm gào rống càng lúc càng lớn, tưởng chừng như hắn cho rằng hắn hét càng lớn thì dũng khí của hắn có thể càng lớn hơn.

Tô Duyệt dùng tay đem tóc mai áp ở hai bên gương mặt vén ra sau tai, kỳ thật tay cô vẫn đang phát run. Rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên cô gϊếŧ người, đạo đức quan đương nhiên có điểm bài xích, nhưng đồng thời cô cảm nhận được đột nhiên có một dòng nhiệt lượng cuộn trào trong thân thể. Dị năng tang thi của cô thức tỉnh rồi, dị năng của cô thế nhưng là —— ăn thịt! Chỉ cần là cô gϊếŧ chết một giống loài, sau đó ăn thịt chúng, cô liền có thể hấp thụ nguồn năng lượng nguyên bản trong cơ thể đó để tuỳ ý sử dụng!

Nghĩ đến đây Tô Duyệt khóe miệng gợi lên một cái điệu cười đặc trưng của sinh vật khát máu, đôi môi đỏ thắm như bôi máu tươi, khiến cho cô thoạt nhìn vừa tàn nhẫn lại vừa quyến rũ. Tổ hợp mâu thuẫn này ở bên nhau, kinh diễm đến không còn từ nào tả, giống như bản thân cô vốn là bộ dáng như vậy, trong cái tàn nhẫn khát máu lại mang theo sức quyến rũ độc nhất vô nhị, trong sự quyến rũ vô hạn lại hàm chứa bản chất của một giống loài bạo lực khát máu.

Liếc mắt thấy chính mình khiến đám người xung quanh sợ đến phát ngốc, Tô Duyệt khẽ cong khóe miệng, ôn nhu nói: “Đến — lượt — nhóm — các — người!” Từng câu từng chữ đem đám người còn đang ngây ngốc đánh thức, hoảng sợ nhìn Tô Duyệt, căn bản không biết cô đã ra tay như thế nào. Cũng là bởi vì không biết cô đã ra tay thế nào, mới càng thêm sợ hãi.

Ngữ khí ôn nhu như vậy, lời nói ra lại không có một chút cảm giác ôn nhu, như là Tu La* từ địa ngục tới lấy mạng. Bọn họ chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt thật là đáng sợ, quả thực không phải người! Không thể không nói đám người này quả thật không sai, cô thật đúng không phải là người!

*Một trong những vị thần xưa nhất ở Ấn Độ, một loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần.

Bất quá đám người dần phản ứng lại, liền lập tức xoay người chạy trốn, bọn họ có dự cảm nếu còn đứng đó ngây ngốc thêm bất kỳ giây phút nào, họ nhất định sẽ chết. Nhưng dù bọn họ có chạy trốn, Tô Duyệt cũng sẽ bỏ qua bọn họ sao? Đương nhiên là sẽ không. Cho nên cái chết của bọn họ sớm đã là kết cục được định sẵn.

Tô Duyệt nhìn đám người hớt hải chạy trốn, không kiềm được mà châm chọc cười, điều động tinh thần lực, trực tiếp hướng đám đàn em của gã La Đậu quá cố đánh tới. Đám người duy trì động tác chạy được hơn hai giây, liền trực tiếp bùm một tiếng toàn bộ ngã xuống đất.

Cảm giác vài dòng nhiệt lưu nóng hổi xông vào khắp nơi trong cơ thể, Tô Duyệt vừa lòng cười. Hóa ra gϊếŧ người bất quá cũng chỉ như thế mà thôi, những người này vốn dĩ nên chết, nếu hôm nay cô để cho bọn họ chạy thoát, sau này không biết còn sẽ có bao nhiêu người phải chịu thiệt trong tay bọn họ.

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa cô thực sự có tấm lòng thánh mẫu, nếu mấy người này không có chọc tới cô, cô cũng sẽ không quan tâm đến chuyện ác của bọn họ, bất quá họ lại dám chọc đến cô, vậy thì cô coi như là vì nhân dân trừ hại!

Cảm giác được từng mạch máu trong thân thể như đang hưng phấn rít gào, Tô Duyệt thống khoái cười thành tiếng, cô đột nhiên phát hiện bản thân rất thích loại cảm giác này, cảm giác được gϊếŧ người! Cảm giác được tùy tâm sở dục*!

*Không theo ai hết, chỉ theo ý mình mà làm.

Tô Duyệt lại không biết rằng hết thảy nhất cử nhất động của cô đều được quan sát bởi một đôi mắt phong tình vô hạn. Mà chủ nhân của đôi mắt luôn quan sát Tô Duyệt kia lại đang nở một nụ cười phong hoa tuyệt đại. Nữ nhân này hắn muốn!

Dẫm hạ chân ga, xe việt dã đột nhiên xông ra ngoài, để lại mấy thi thể lẻ loi nằm trên mặt đất! Mặt khác những người sống sót xem kịch vui xung quanh cũng không kiềm được thầm thấy bản thân may mắn sáng suốt, không có bởi vì nhìn thấy nữ nhân thân cô thế cô mà đi tới gây phiền toái, bằng không cứ như vậy mơ màng hồ đồ mà chết, thật sự không đáng giá.

Tô Duyệt mở ra việt dã trực tiếp từ cổng lớn căn cứ Phượng Vũ phóng như bay ra ngoài, bô xe xả ra một trận tro bụi, thổi đến những người lính đứng gác ở trước cổng khiến bọn họ mặt xám mày tro. Đương nhiên thứ nghênh đón cô rời đi chính là một tràng mắng chửi của các anh lính mặt than, bất quá Tô Duyệt hiện tại tâm tình rất tốt, sẽ không cùng bọn họ so đo tính toán.

Một đường phóng thẳng, không ngừng lại nghỉ ngơi, giữa trưa dùng bữa cũng là trực tiếp lấy ra mấy khối thịt tùy tiện giải quyết, rốt cuộc đến 6 giờ tối một người một xe đã ra khỏi tỉnh W, tiến vào tỉnh X. Chỉ cần tiếp tục xuyên qua tỉnh X cùng tỉnh T, như vậy là có thể đặt chân tới tỉnh D.

Tiến vào tỉnh X, phóng thẳng một đường, ven đường gặp qua các tang thi, Tô Duyệt phát hiện rất nhiều tang thi đều đã bắt đầu tiến hoá trở thành tang thi bậc 1, đương nhiên điều này đối với Tô Duyệt mà nói cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.

Mở ra bản đồ, hiện tại đang ở địa phận thành phố Lô Châu thuộc tỉnh X, nơi này cũng không phải địa phương tập trung nhiều tang thi nhất, cho nên ở xung quanh đều có thể nhìn thấy một vài người sống sót lái xe đào vong.

Đột nhiên phía trước xuất hiện rất nhiều người tụ tập lại ở một nơi ồn ào nhốn nháo thảo luận, đem con đường phía trước hoàn toàn chặn lại. Tô Duyệt bất đắc dĩ dừng xe, mở cửa rời xe đi qua xem đã xảy ra sự tình gì.

Tô Duyệt nhẹ nhàng vỗ nhẹ bả vai của một nữ nhân trước mặt, dùng âm thanh có chút ngập ngừng nhẹ giọng hỏi: “Phát…sinh…cái gì…?”

Bị Tô Duyệt làm phiền, người đàn bà quay đầu nhìn về phía Tô Duyệt, trong mắt chợt lóe qua một tia ghen ghét, sau đó lại nhìn đến Tô Duyệt trên người một thân quần áo sạch sẽ xa hoa, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng, nhiệt tình nói: “Ai, phía trước có một cây cầu lớn,vấn đề là cây cầu lớn đó thế nhưng lại đứt gãy. Xe không qua được, người thật ra vẫn có thể đi qua, chỉ là không ai có khả năng mặc kệ để xe lại bên cầu a. Bởi vì sau khi qua được bên kia cầu, muốn đến tỉnh D còn phải đi hết một đoạn đường không hề ngắn đâu!”

Tô Duyệt khẽ nhíu mày, cây cầu lớn như vậy thế nhưng cũng có thể đứt gãy ra như này? Này là loại gãy cầu gì vậy chứ, có phải hay không bên thi công làm cầu từ đậu hũ đi!

Bất quá vẫn là lễ phép gửi lời cảm ơn đến người phụ nữ đã nhiệt tình giúp cô giải thích về mớ hỗn độn này: “Nga! Cảm ơn”

———— Đây là lời editor phân cách tuyến ————

Đọc đến đây có phải các bạn độc giả thân yêu cho rằng sắp xuất hiện nam chủ đầu tiên rồi hay không? Xin thưa là không nha, biết là không nên spoil nhưng chị yêu còn cô độc phải hơn chục chương nữa, nói trước để mọi người đỡ hụt hẫng và bình tĩnh hưởng thụ hành trình nâng cấp bản thân của nữ chủ thôi nhaaaa.