Chương 11: Không gian tuỳ thân bị phát hiện

Tác giả: Ý Chi Huyễn

Edit: Cam

Số từ: 1900

Trịnh Tiểu Hoa hướng Tô Duyệt chạy tới, một tay cầm bao khô bò, một tay cầm túi du lịch của Tô Duyệt đứng cách Tô Duyệt một khoảng lớn, to tiếng quát: “Này, túi của chị, trả cho chị!” Nói xong liền đem túi du lịch hướng Tô Duyệt ném tới, bởi vì khoảng cách quá xa, túi vải rơi xuống nền đất ở giữa Tô Duyệt cùng Trịnh Tiểu Hoa, Trịnh Tiểu Hoa cũng mặc kệ, trực tiếp cắn miếng khô bò trong tay rồi rời đi.

Nhìn túi du lịch màu đen rơi xuống trên nền đất lạnh, Tô Duyệt bật cười, quả nhiên bọn họ là đang cho rằng cô là loại nữ nhân dễ dàng bị ức hϊếp sao?

Tô Duyệt nhìn đám người một nhà đối diện đang cầm đồ ăn cướp từ tay cô gặm lấy gặm để, sau đó lại nhìn đến Trịnh Tiểu Hoa đang xoay lưng rời đi, chậm rãi buông ra từng câu từng chữ: “Nhặt — lại — đây!”

Trịnh Tiểu Hoa nghe được thanh âm liền quay đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ban đầu lúc này tràn đầy vẻ khinh thường, không thèm để ý Tô Duyệt, gặm miếng khô bò trong tay tiếp tục đi về phía trước.

“Ta — kêu — ngươi — nhặt — lại — đây!” Âm thanh của Tô Duyệt lần này lạnh lẽo dọa người.

Trịnh Tiểu Hoa bước chân khựng lại, quay đầu, nhìn thấy Tô Duyệt mặt vô biểu tình nhìn nàng ta, Trịnh Tiểu Hoa cũng trầm mặt xuống, châm chọc nói: “Dựa vào đâu! Dám ra lệnh với ta? Ngươi cho rằng ta sẽ bị mấy lời đó dọa sợ sao? Ta cứ không nhặt đấy, ngươi làm gì được ta nào! Ba ba ta chính là dị năng giả kim bậc 1 đấy. Hứ! Ngươi còn dám bất kính với ta, ta liền nói ba ba ta đem ngươi cấp cho những nam nhân hạ tiện đó chơi!”

Tô Duyệt đứng lên, đóng cửa xe, chậm rãi hướng Trịnh Tiểu Hoa đi đến. Nếu các người đã không biết xấu hổ như vậy, dù là phế phẩm thực phẩm cô thải ra đám người các ngươi cũng đừng hòng chạm vào.

“Ngươi định làm gì ta! Ta…ta nói cho ngươi biết, ngươi dám khi dễ ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi được sống yên ổn!” Nhìn đến cảnh tượng này, Trịnh Tiểu Hoa có lớn mật đến mấy rốt cuộc cũng run sợ, nhưng lại nghĩ đến baba của nàng ta là dị năng giả bậc 1, liền lại như ăn phải gan hùm mật gấu, hung tợn hướng Tô Duyệt quát.

Tô Duyệt cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Trịnh Tiểu Hoa đứng ở nơi đó rống loạn, trực tiếp lướt qua nàng ta, hướng về phía cha mẹ nàng ta đi đến.

Vương Thuý nhanh chóng đem thân che chắn đám đồ ăn phía sau, mà gã chồng của Vương Thúy - Trịnh Tùng - thấy vậy cũng đứng lên, dựng thẳng tấm thân to lớn với chiều cao 1 mét 8 của gã chắn ở trước mặt Tô Duyệt, vung lên nắm tay, khinh miệt nói: “Cút ngay, mấy thứ này bây giờ là chúng ta!”

“Đem — trả — lại!” Tô Duyệt đối với bộ dáng hung hăng bặm trợn của Trịnh Tùng chỉ lạnh lùng phun ra ba chữ.

“Dựa vào đâu? Có phải tiểu cô nương nhà ngươi đang cao hứng, muốn thu hút sự chú ý của bổn gia?” Trịnh Tùng liếc nhìn dung mạo yêu mị cùng thân thể mê người của Tô Duyệt, ánh mắt cũng dần thay đổi, vừa nói vừa vươn tay hướng đến cặp ngực căng tròn của Tô Duyệt chộp tới.

Tô Duyệt nhẹ nhàng nghiêng người tránh sang một bên, trực tiếp né tránh bàn tay to lớn của Trịnh Tùng. Cô thuận tiện hướng tới phía dưới giữa hai chân của Trịnh Tùng dứt khoát thẳng chân đạp một cái. Hm…hẳn mọi người đều biết uy lực của giày cao gót lợi hại thế nào đi.

Trịnh Tùng bị Tô Duyệt một cước đạp đến gào lên ư ử như lợn bị chọc tiết, đôi tay ôm lấy đau đớn dưới thân ngồi xổm trên mặt đất, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy nơi đó còn có tơ máu chảy ra. Người xung quanh nhìn thấy bộ dáng chật vật của Trịnh Tùng cũng có thể tưởng tượng một cước kia của Tô Duyệt có đến bao nhiêu uy lực. Tô Duyệt hừ lạnh một tiếng, muốn chiếm tiện nghi của cô, cô liền đạp hỏng tiểu kê kê của gã.

Vương Thúy thấy lão công của ả bị Tô Duyệt đá đến ôm hạ thân ngồi xổm gào ư ử, tức giận trừng lớn đôi mắt nhìn chòng chọc Tô Duyệt, vươn bàn tay với bộ móng nhọn hoắt, thét chói tai hướng gương mặt Tô Duyệt đánh xuống. Tô Duyệt đương nhiên không có khả năng để bà ta đánh trúng, trực tiếp lùi một bước tránh sang bên, Vương Thúy bởi vì dùng hết sức vào cú tát mà không kịp rút tay về, trực tiếp đánh vào không khí mà mất đà nhào thẳng xuống nền đất, đau đớn kêu rên từng tiếng lớn.

“A! Tiện nhân khốn khϊếp, dám đánh mụ mụ cùng ba ba ta!” Trịnh Tiểu Hoa thấy mẹ cùng ba ba của nàng ta đều chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nhặt lấy trên mặt đất một cái gậy gỗ, hướng đến Tô Duyệt hung hăng vung gậy.

Tô Duyệt trực tiếp một cước liền đem Trịnh Tiểu Hoa đá đến trên người Vương Thúy cùng Trịnh Tùng, làm Vương Thúy cùng Trịnh Tùng lần nữa đau đớn kêu la thất thanh. Nghe đến tiếng kêu gào của đám người ti tiện này, Tô Duyệt thầm nghĩ, tiếng heo tru trên lò mổ bất quá cũng như thế này đi.

Tô Duyệt cũng không để ý tới ba người vừa la lối vừa văng tục, cầm lấy một cái bao nilon đem toàn bộ đồ ăn Trịnh Tiểu Hoa bọn họ lấy ở chỗ cô tất cả cho vào trong, lại hướng đến túi đồ ăn của bọn họ, đem đồ ăn còn dư lại trong bao như mấy gói mì tôm, mấy túi đồ ăn vặt cùng một chút đồ hộp toàn bộ nhặt hết cho vào trong túi nilon.

Xoay người nhìn đến đám người sống sót xung quanh, giơ cao túi nilon chất đầy thực phẩm trong tay, đứng ở trung tâm cất giọng hỏi: “Ai muốn?” Mọi người đôi mắt nóng rực dán chặt trên túi thức ăn lớn, nhưng không một ai có dũng khí tiến lên để lấy. Bọn họ đều muốn đến tỉnh D, mà một nhà gã Trịnh Tùng kia ở tỉnh D có chỗ dựa, bọn họ dù có thèm khát túi đồ ăn kia cũng không dám theo chân cô đối nghịch một nhà gã.

Tô Duyệt thấy không có kẻ nào dám lấy, châm chọc cười nói: “Tốt, là các ngươi — tự — mình — không cần!” Nói xong liền đem túi đồ ăn lớn trở về trên xe.

Hừ, đừng tưởng rằng cô không có nhìn đến, từ lúc hai mẹ con Trịnh Tiểu Hoa bắt đầu tới xin vật tư, những người đó trong mắt sớm đã lộ rõ ý tham lam muốn ngo ngoe rục rịch. Hiện tại đưa đến trước mặt bọn họ lại sợ đắc tội người ta, ha…cũng thật là nực cười!

Trở lại trong xe, Tô Duyệt nghẹn một bụng tức tối, nima, như thế nào cô luôn gặp được loại người như này! Thật là đen đủi! Hừ, tốt nhất bọn họ không nên lại đến tìm cô gây phiền toái, bằng không cô sẽ không ngại gϊếŧ người, sau đó hấp thụ năng lượng của bọn họ.

Tô Duyệt nhìn nhìn đồng hồ, ai, chút chuyện như vậy cũng đã tiêu tốn của cô mất nửa giờ đồng hồ! Nửa giờ đó, cô hoàn toàn có thể lái xe chạy được một đoạn đường rất xa a.

8 giờ rưỡi, màn đêm đã buông xuống, chỉ chờ đến thời điểm mọi người đều đã ngủ, cô liền xuất phát rời đi.

Ngồi ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần hai tiếng rưỡi, hiện tại đã là 11 giờ đêm, người chung quanh đều đã an giấc nghỉ ngơi. Tô Duyệt khởi động xe, đem xe chạy đến một địa phương thích hợp để ẩn nấp, dùng tinh thần lực kiểm tra xung quanh, đảm bảo không có người mới trực tiếp đem xe thu vào không gian, sau đó hướng đến cây cầu lớn trực tiếp đi đến.

Mà địa phương nơi Tô Duyệt vừa rời đi, bỗng hiện ra một đạo hắc ảnh, hắc ảnh tham lam nhìn theo bóng dáng Tô Duyệt, lại lui trở về. Không gian tĩnh mịch như chưa từng có người nào lui tới.

Tô Duyệt đi qua cây cầu, thuận lợi đi tới bờ đối diện, dọc theo quốc lộ một đường đi đến một góc hẻo lánh, từ trong không gian lấy ra xe việt dã, sau đó lái xe tiếp tục hướng tỉnh D xuất phát.

Lái xe cả đêm, rốt cuộc ở thời điểm trời vừa tờ mờ sáng, xe đã rời khỏi thị trấn Lô Châu, tiến vào trấn Hoài Dương. Vừa tiến vào thị trấn Hoài Dương, Tô Duyệt bỗng phát hiện tang thi bắt đầu nhiều lên, đương nhiên đám tang thi ở cạnh xe cô cũng sẽ không đi cắn cô.

Cô cũng nghĩ kỹ rồi, nếu cô tiếp tục sinh hoạt ở xã hội loài người, đến một ngày rồi cũng sẽ bị người khác phát hiện chuyện đám tang thi không cắn cô. Chờ người khác phát hiện ra vấn đề này, còn không bằng cô trực tiếp nói thẳng ra với bọn họ. Cho nên ở trong xã hội loài người, cô liền sử dùng thân phận mới là biến dị giả, là loại biến dị có khả năng kháng thể với tang thi.

“A! Cứu mạng a! Thật nhiều tang thi!”

“Sao lại thế này, nơi này như thế nào lại xuất hiện nhiều tang thi như vậy!”

“Còn nói lời vô nghĩa làm gì, không mau nhanh chân chạy khỏi đây a!”

“A! Từ từ, không cần ném ta xuống!”

Đột nhiên Tô Duyệt phát hiện phía trước có một đám nhỏ khoảng mười mấy người hướng về phía cô chạy tới, chạy theo phía sau họ là một đoàn tang thi. Quả thật là một đoàn, nhìn qua khoảng chừng có đến mấy trăm tên. Tô Duyệt có chút nghi hoặc, một đường đi tới tỉnh X, tang thi đều không xuất hiện quá nhiều a, như thế nào ở đây đột nhiên xuất hiện nhiều tang thi như vậy!

Mười mấy người kia cũng thấy được xe Tô Duyệt, đôi mắt sáng rực nhìn về phía xe việt dã của Tô Nguyệt, hướng Tô Duyệt vẫy tay cầu cứu.

“Mau dừng xe, cho ta lên xe!”

“Đồ ngu, mau dừng xe quay đầu a!”

“Hu hu, cứu cứu ta! Hức! Nhanh cho ta lên xe!”

“…….”

“…….”

————————

Éc...mai bão chương bồi thường mọi người thời gian qua bận rộn, có ai hóng không nào?