Lão gia tử nhíu nhíu mày liền phản bác, khuê nữ Đường gia hắn muốn cái gì uyển chuyển, muốn làm gì thì làm mới đúng đắn.
“Không được, quá khó nghe, ít nhất phải có điểm anh khí……”
“Hừ, lão già chết tiệt này, ta thấy tên này khá tốt, cho nên gọi cái này, nếu không phải nghe ngươi thì làm sao nhi tử tới dễ dàng như vậy, liền dễ dàng có lão đại cùng lão nhị lấy, lão tam hy vọng là nữ. Tính tình kỳ quặc, ông thật là cha sao!”
Lão phu nhân mới bước ra cửa phòng vừa nghe liền quyết định, phả bỏ ý kiến phản bác của lão gia tự.
Dẫn tới bọn tiểu bối che miệng cười trộm!
Trong phòng Tiểu Lục hưng phấn ở trong lòng ngực bà vυ" ăn nãi, từng ngụm từng ngụm nuốt, tiếng chút chúy người bên cạnh đều có thêt nghe thấy
Đầu thỉnh thoảng vẫn cong vào trong, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng, miệng chu ra, rất đáng yêu.
Tắm ngày thứ ba, đúng như tên gọi, chính là hài tử sinh ra vào ngày thứ ba phải tắm rửa.
Quy cũ tổ tiên để lại, chính là cạo sạch tóc hài tử, cũng chính là tóc máu, sau đó làm thành bút lông đưa cho hài tử dùng để đọc sách, như vậy hài tử đọc sách mới có thể càng thông minh.
Đường Uyển mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ, rất mềm mại, trên đó có thêu một con sói tuyết.
Bởi vì đôi tay đều bị tã lót trói chặt, lấy không ra, cũng sẽ không quay đầu, chỉ có thể nhìn phía trước.
Lão phu nhân ôm nàng, thấy Tiểu Lục nhìn thẳng mình, biết tiểu hài tử đây là tò mò, liền cúi đầu hôn lên má Tiểu Lục một cái thật sâu còn phát ra âm thanh ‘ chụt ’!
Tiểu Lục lập tức nhe cái miệng nhỏ, giống như đang cười giống nhau, “Y y nha nha……”
Lão phu nhân cười khẽ: “Tiểu Lục nói cái gì? Tổ mẫu nghe không hiểu…… Ha hả a……”
Trên mặt đất đã để một chậu nước ấm, lão gia tử cầm dao nhỏ đi tới trước mặt Đường Uyển nói: “Tiểu Lục ngoan, tổ phụ giúp Tiểu Lục chúng ta cạo tóc máu!”
Lão gia tử ười hì hì tận lực ôn hòa, lộ ra mỉm cười nhìn nàng.
Nhưng dù nhìn thế nào thì nó cũng giống như nụ cười của tổ mẫu.
Mắt thấy dao nhỏ càng ngày càng gần, Đường Uyển không cảm thấy có cái gì, còn mở to hai mắt, đôi mắt đen láy như bảo thạch trong veo sáng ngời.
Đại công tử Đường Diệc Lễ từ bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay nhỏ Tiểu Lục, “Tiểu Lục đừng sợ, đại ca ở bên cạnh bảo vệ muội!”
Đường Uyển lúc này vừa vặn quay đầu, bởi vì lão phu nhân thay đổi tay ôm, vừa lúc nhìn thấy hắn, Đường Diệc Lễ lập tức cao hứng hô to, “Muội muội đang xem ta sao, nàng đang xem ta, nàng nhất định biết ta là đại ca……”
Tiểu Lục hơi hơi mở ra miệng nhỏ, “Nha……” Sau đó……
“Phốc……”
Đại gia còn tưởng rằng là Tiểu Lục nghịch ngợm, nhưng giây tiếp theo đại gia đã nghe tới một cổ mùi hôi.
“Oa! Muội cư nhiên đánh rắm, Tiểu Lục, muội là một nữ hài tử sao lại có thể trước mặt mọi người đánh rắm……” Đường đại công tử bóp mũi lui ra phía sau vài bước, khoa trương dùng tay quạt gió.
Đường Nhị công tử che miệng cười, “Đại ca, Tiểu Lục sao có thể đánh rắm, đó chắc là muốn cùng đại ca chào hỏi!”
“Chào hỏi gì, chào hỏi là người khác là đánh rắm sao?” Đường đại công tử trừng mắt với hắn một cái, tiến lên cởi bỏ tã lót trên tay lão phu nhân.
“Lão đại làm cái gì vậy?” Lão phu nhân khó hiểu.
“Ta biết ta biết!” Tiểu ngũ giơ tay, mọi người xem lại, tự tin nói: “Đại ca là xem Tiểu Lục có phải ị phân hay không.”
“Đệ nói nhiều.” Đường đại công tử ngồi xổm xuống một tay bóp mũi, một tay cởi bỏ tã lót, một trận ‘ làn gió thơm ’ ập vào trước mặt, khiến đôi mắt hắn đều không mở ra được, liên tục chớp vài lần mới mở.
Cũng may, không có ị phân, vỗ nhẹ vào mông Tiểu Lục: “Tiểu Lục, muội ăn cái gì, lần sau như vậy đại ca liền mặc kệ muội!” Sủng nịch mà giúp nàng sửa sang lại.