Chương 4: Đặt tên là Đường Uyển

“Xem đi xem đi, tôi nói ông gấp cái gì!”

Quốc công gia cẩn thận mà ôm bảo bối dễ vỡ vào lòng, tức giận liếc mắt nhìn lão bà tử một cá, thật là người no không biết người đói khổ, nhưng thật ra bà ôm đủ rồi, tôi này không phải vừa mới đâu sao!

Nhưng mà lời này hắn không dám nói, mà là vui rạo rực cúi đầu xem tiểu cháu gái đang nhăn nheo, sau đó xác định hỏi một câu: “Xác định là con gái sao?”

Thật cẩn thận mà hỏi, thật sự sợ lão bà tử sẽ nói một câu là giả, vậy thì niềm vui sẽ vô ích.

Cái đầu nho nhỏ, đỏ rực, bởi vì mới vừa sinh, đơn giản lau, trên người còn mang theo nước ối, giống như một con mèo con mới sinh ra.

“Đương nhiên, tôi đã xem qua, Đường gia chúng ta rốt cuộc có nữ nhi, vui vẻ lên đi” Lão phu nhân cười cẩn thận vạch trần tã lót cho hắn xem.

Lập tức hai người liền hiển hách hách cười to lên, giống như đang âm mưu chuyện gì lớn.

“Cho cháu xem một chút, tổ mẫu……”

“Muội muội, cháu muốn xem muội muội……”

“Muội muội đẹp sao? Cháu cũng muốn ôm ôm……”

“Vương tiểu nhị đều có muội muội ôm, hiện tại cháu cũng có muội muội,không cần phải đố kị người khác nữa!".

……

Các vị tiểu công tử ríu rít nói không ngừng, đứa bé quấn trong ngực nhúc nhích, Tiểu Lục bĩu môi cọ cọ góc chăn, tiếp tục ngủ.

Lão gia tử cùng lão phu nhân nhìn nhau cười, hạ người thấp xuống.

“Muội muội còn nhỏ, không thể cho các cháu ôm, chỉ được nhìn thôi.”

Các tiểu công tử cẩn thận mà quan sát, lão gia tử nhíu mày: "Ngươi nghĩ ra cái tên nào chưa?"

Bắt đầu không biết là nữ nhi, nên hiện tại hắn còn chưa nghĩ ra tên.

“Còn…… Còn không có!” Đường Viễn Dung nói nhỏ, không phải hắn không nghĩ tới, mà là bởi vì hắn bác bỏ tất cả những cái tên mà hắn nghĩ ra, cảm thấy không xứng với khuê nữ hắn

“Cái gì?” Lão gia tử rống to, “Sao có thể không để bụng như thế!”

Tiểu Lục trong tã lót hơi giãy giụa, lông mi mấp máy mở mắt ra, cái miệng nhỏ nhắn nhếch thành một đường thẳng, lập tức sợ hãi tới mức khóc to: "Oa... Oa... Oa..."

Lão phu nhân chạy nhanh tiếp nhận, ôm vào trong ngực hống. “Ai da…… Ngoan, Tiểu Lục không khóc,Tiểu Lục ngoan nhất." Nhẹ nhàng mà vỗ vào người nữ nhi.

Quay đầu lại trừng mắt lão gia tử: “Ông gào cái gì, đem Tiểu Lục chúng ta dọa khóc.”

Mấy tiểu công tử như đối mặt với kẻ thù, đau lòng nhìn muội muội trong tã lót, sau đó đồng thời nhìn lão gia tử như đang khiển trách.

Làm lão gia tử xấu hổ.

Trong phòng đại phu nhân nghe thấy nữ nhi khóc, đau lòng mà muốn xuống giường. “Tiểu Lục…… Tiểu Lục làm sao vậy?”

Bên ngoài Đường Nhị gia do dự nói: “Hài tử có phải đói bụng hay không?”

Lão phu nhân đưa ngón tay kề miệng Tiểu Lục thử, Tiểu Lục há miệng mò tìm, còn chưa đυ.ng tới đã bắt đầu bẹp miệng. Đáng yêu cực kỳ.

Vấn đề là khuôn mặt nhỏ mỏng đỏ đến mức có thể nhìn thấy hồng tơ máu, giống như trứng gà mới bóc, giống như chim vừa mới nở há miệng ăn.

Trên hàng mi nhỏ còn đọng giọt nước mắt, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Ai u, cháu gái đáng thương của bà, thật đúng là đói bụng, chúng ta đi tìm cái gì ăn.”

Nói xong liền ôm Tiểu Lục đẩy cửa vào phòng.

Mắt thấy hài tử bị ôm đi, lão gia tử không thấy hài tử liền đem đầu tay chỉ ngay Đường Đại gia.

“Ta nói ngươi có chuyện gì vậy? Ngươi ngay cả tên của một đứa nhỏ cũng không nghĩ ra."

Đường đại gia chạy nhanh trả lời: “Kỳ thật có suy nghĩ, chỉ là cảm thấy không thích hợp, nhưng mà phu nhân có nói, nếu là nữ nhi, thì gọi là Đường Uyển, nghĩa là uyển chuyển chi ý!”