Chương 6: Cạo đầu ta liền khóc cho ngươi xem

Tiểu Lục mấp máy mông, nghịch hạt châu trên ngực lão phu nhân, ngay lúc đại ca quấn tã , "Phốc..."

Lại một tiềng vang ầm ĩ truyền đến, vấn đề là đường đại công tử vừa lúc nghiêm túc cúi đầu sửa lại tã cho nàng, sau đó vừa lúc đối với mặt hắn……

“Ha ha ha ha……”

Các huynh đệ khom lưng cười to, lão gia tử cùng lão phu nhân buồn cười.

Nhưng Tiểu Lục cái gì cũng không biết, một mình ở chỗ đó chơi xâu chuỗi, làm Đường Công tử rất tức giận, cũng không làm gì được Tiểu Lục, cho nên Đường lão nhị không nhịn được cười, bước lên phía trước đem quần áo của Tiểu Lục sửa lại.

Lão gia tử cười phất tay, “Lão đại tránh ra, nhìn ngươi, không phải phóng cái rắm sao, còn có thể có gì, cho dù Tiểu Lục nhà chúng ta đánh rắm cũng rất thơm, người khác muốn nghe còn không có này đãi ngộ đâu!”

Đường đại công tử: “……”

Lão gia tử cầm con đao nhỏ nhẹ nhàng chạm vào đầu Đường Uyển, còn chưa bắt đầu động, Đường Uyển đã gào lên một tiếng “Oa……”.

“Ô ô…… Oa oa oa……” Tiếng khóc thê lương, âm thanh cũng thật lớn.

Khuôn mặt nhỏ phúng phính ba ngày giờ nhăn lại vì khóc, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống gốc tai, cái miệng nhỏ không ngừng tru lên, chỉ một hơi, khuôn mặt đã đỏ bừng vì khóc.

Cha Đường Uyển đau lòng mặt đều nhăn lại, muốn duỗi tay tiếp nhận việc này, nhưng lại không dám, gấp đến độ vò vò góc áo.

Lão phu nhân trừng mắt lão gia tử gầm nhẹ: “Ông không thể cẩn thận một chút sao, xem đem Tiểu Lục chúng ta dọa khóc.”

“Tôi đã rất cẩn thận, lúc này mới vừa đυ.ng tới được không.” Lão gia tử buồn bực mà chuẩn bị tiếp tục.

Con dao vừa được đặt lên, tiếng khóc vốn đã yếu dần dần dịu đi, Đường Uyển lại lần nữa kêu khóc, tiếng khóc của đứa trẻ rất yếu ớt, giống như một chú mèo con, khiến trái tim của những người khác đều đau nhói.

Lão gia tử “Đông” một tiéng ném con dao vào trong chậu, “Tiểu Lục không thích, vậy không cạo, lão tử cũng không tin Tiểu Lục nhà ta không thông minh, nếu ngốc, lão tử cũng nuôi dưỡng cả đời!”

Mọi người: “……”

Vì thế Đường Uyển thành hài tử duy nhất trong Đường gia không cạo tóc máu.

...

Vào ngày trăng tròn, cuối cùng nhà Đường cũng có một bé gái, niềm vui tràn ngập khắp nơi.

Đường Uyển bị nương ôm, nhìn hai cục thịt mềm mại phía trước, liếʍ mυ"ŧ sữa mẹ, đồ ăn yêu thích của nàng, từng ngụm từng ngụm nuốt.

Bé vẫn đang ăn một bên là để bảo vệ bên kia, một tay đỡ bên bé không ăn, một tay để ổn định bên đang ăn, nếu lúc này có người gỡ tay bé ra, bé sẽ không vui đâu, bé sẽ khóc đấy.

“Phu nhân, Lục tiểu thư chúng ta ăn uống thật tốt, cũng thích ngươi, sữa của bà vυ" không thích, liền thích ăn của ngươi.” Dương ma ma mỉm cười lấy xiêm y lại đây chờ lát nữa mặc cho Lục tiểu thư

Dương Phỉ Phỉ cúi đầu nhìn nữ nhi từng ngụm từng ngụm ăn, ngẩng đầu hỏi: “Các khách nhân đều tới sao?”

“Hầu như tất cả đều đến đông đủ, vừa mới phía trước còn thúc giục đem lục tiểu thư ôm đi ra ngoài cho mọi người nhìn một cái.”

“Vậy sao, Tiểu Lục của chúng ta mặt mũi cũng thật lớn, có phải hay không?” Dương Phỉ Phỉ duỗi tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Đường Uyển.

Tiểu Lục quơ quơ vật lạ trên mặt, mấp máy miệng "hức" một tiếng rồi tiếp tục ăn.

Ăn xong nãi, Dương Phỉ Phỉ đi thu thập xử lý chính mình, Đường Uyển còn lại là bị Dương ma ma cùng đại nha hoàn thay quần áo.

Đường Uyển bị lăn qua lộn lại cũng không làm ầm ĩ, miệng phun bong bóng tự bản thân chơi.