Chương 30

“Tôi không thể đồng ý cho anh sống, nhưng có thể để anh có tôn nghiêm để chết, gặp người mà anh muốn gặp, cố gắng hết sức thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của anh.”

Tất cả mọi người đều không chú ý trong góc, Lương Cẩm Tú nhân lúc tên cướp phân tâm, đang cùng Bichon thì thầm to nhỏ.

Tên cướp hiện tại cách cô – chỉ có hơn hai mét!

Khoảng cách mà chỉ trong nháy mắt có thể nhào lên.

Lương Cẩm Tú có ý tưởng táo bạo, tim cô đập nhanh hơn: “Địch Địch, chỉ cần có thể cứu mẹ, mày làm cái gì cũng được phải không?”

“Đương nhiên rồi, cho dù là cắt bi một lần nữa cũng được.” Bichon không cẩn thận nói ra nỗi đau lớn nhất trong lòng.

Một bác sĩ tồi đã cướp nó từ trong lòng mẹ đi, mẹ tuyệt vọng hô to, nhưng vẫn không bảo vệ được nó.

Sau đó nó hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, bộ phận kia không còn.

Nó không trách mẹ, mẹ thậm chí đã đau lòng khóc rồi.

Nghĩ đến những điều tốt đẹp mẹ làm cho mình, Bichon nước mắt lưng tròng: “Tôi muốn thử lại một lần, tôi còn có một biện pháp rất lợi hại, chắc chắn có thể cứu mẹ ra.”

Thực ra Lương Cẩm Tú không ôm hy vọng quá lớn, nhưng đợi lát nữa sự việc có thể thành hay không, mấu chốt phụ thuộc vào Bichon, cô tỏ vẻ có hứng thú: “Ồ, biện pháp lợi như thế nào?”

Bichon gằn từng chữ: “Cái bụng nhỏ của tôi!”

Chỉ cần nó hướng bụng lên.

Trên thế giới tuyệt đối không có ai có thể từ chối sờ bụng nhỏ mềm mại.

“Địch Địch ơi, e rằng cái tên xấu xa kia bỏ qua cái bẫy này.” Lương Cẩm Tú ghé sát lỗ tai nó: “Nhìn thấy dao trong tay gã không? Cái đó mới là thứ quan trọng nhất.”

Cô cẩn thận quan sát, ngoài dao ra, tên cướp không có vũ khí khác.

Chỉ cần không có dao, cô đánh không lại, nhưng có thể tạm thời đối phó.

Chú bảo vệ cùng với bác gái dọn dẹp, nhân viên ngân hàng trên quầy làm việc, à, còn có người đàn ông đang run bần bật, nhiều nhất vài giây, những người này sẽ xông tới hỗ trợ.

Điểm mấu chốt của tất cả ở chỗ làm thế nào để cướp dao đi.

Gã đã từng gϊếŧ người, có thêm một người cũng chẳng sao. Cho nên, gã phát hiện tình hình không đúng, chủ chú Bichon khó tránh việc bị thương.

Người không thể, chó thì sao?

Một con Bichon nhỏ có vẻ không hề có lực công kích.

Tỷ lệ thành công rất lớn.

Không chỉ mỗi Lương Cẩm Tú có ý tưởng.

Còn có chú bảo vệ và bác gái dọn dẹp, ánh mắt của hai người vẫn luôn duy trì trao đổi.

Bọn họ từng được tiếp thu đào tạo về chống kh ủng bố, biết lúc này nên làm gì và phải làm thế nào.

Chỉ tiếc, tên côn đồ bắt con tin đi tới cửa cuốn, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, nếu như, bọn họ ở vị trí của cô gái thì tốt hơn rồi.

Lấy lý do bình thường nào để đến gần đây?

Bác gái bĩu môi hướng về máy lọc nước: “Trời nóng, chắc chắn gã khát lắm. Tôi cầm cốc nước đưa qua, mượn cơ hội cướp dao trong tay gã, ông tấn công ở sau lưng. Cứ kệ tôi, trước tiên bảo vệ khách hàng cho tốt.”

Chú bảo vệ liên tục nhếch miệng: “Không được, bà là nữ, quá nguy hiểm, tôi đi đưa nước.”

Bác gái dọn dẹp trợn trắng mắt: “Nguyên nhân chính vì tôi là nữ - ông không xem TV à? Loại tình huống này phải để nữ lên, mối đe dọa của nữ nhỏ.”

Chú bảo vệ hung hăng trừng mắt nhìn lại: “Tuyệt đối không được, bà đánh không lại gã. Bà nghe tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ, xem tôi này.”

Chú bảo vệ gọi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh bạn trẻ, tôi… tôi bị cao huyết áp. Tôi… tôi có thể đi lấy cốc nước được không?”

Ra nhiều mồ hôi như vậy, mọi người đều khát, ông không nói thẳng, mà là ám thị tâm lý.

Không tin gã ta có thể khống chế được phản ứng s1nh lý.

Tên côn đồ hung hãn chĩa dao vào ông: “Cấm nhúc nhích, nhích một bước, ông đây đâm chết con này.”

Quả thực gã khát, nhưng mà, gã sắp chết rồi.

Chú bảo vệ vội vã giơ tay đầu hàng: “Được, được, tôi không động, không động.”