Chương 31

Xem ra chiêu này không được.

Đợi sự chú ý của tên côn đồ lại hướng ra cuộc đàm phán bên ngoài, hai người tiếp tục giao tiếp bằng ánh mắt.

“Hay là tôi giả vờ ngất xỉu sắp chết rồi?”

“Vô dụng, gã là súc sinh, súc sinh thì vô nhân tính.”

“Ôi, sớm biết thì ngay từ đầu có lẽ tôi đã ở lại vị trí của cô gái. Gần như thế, nhào lên chắc có thể bắt được con dao.”

“Đừng mã hậu pháo(*) nữa, nhanh nghĩ biện pháp khác đi.”

(*) Mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng) hay nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì).

“…”

Hai người vừa nói chuyện vừa vô thức nhìn về phía cô gái. Sau đó, ngay lập tức thấy cô gái nháy mắt, chỉ Bichon, lại âm thầm chỉ vào tên cướp, cuối cùng quay lại, chuyển hướng về bản thân.

Dịch lại chính là: Bichon đi cướp dao, cháu lên, mọi người nhớ lên.

Hai người đương nhiên không hiểu rõ về bước của Bichon, nhưng vế sau đã hiểu, vừa mừng vừa sợ.

Giờ phút này nói cái gì cũng dư thừa.

Bác gái dọn dẹp nắm chặt cây lau nhà trong tay: Con gái, nhất định phải cẩn thận, có thể cướp được lập tức chạy, cướp không được cũng chạy. Chạy đến chỗ bác gái ở bên này.

Chú bảo vệ cũng nắm chặt cây dùi cui chống nổ: Con gái, con yên tâm. Chú sẽ lên cùng với con, chú chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt.

Lương Cẩm Tú âm thầm giơ OK.

Vậy thì, bước tiếp theo chính là đợi thời cơ thích hợp.

Thời cơ rất nhanh đã tới rồi!

Bỗng nhiên cái loa truyền đến âm thanh già nua: “Ngọc Tường?”

Mẹ của tên cướp Vương Ngọc Tường.

Vương Ngọc Tường lập tức phá vỡ hàng phòng thủ, môi gã run rẩy kịch liệt, toàn thân phát run: “Mẹ, mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

“Mẹ ở dưới quê, cảnh sát đã gọi điện thoại cho mẹ.” Giọng nói già nua nghẹn ngào: “Con ơi, con không sao chứ? Có bị thương không?”

Cho dù gã là tội nhân bị người đời khinh bỉ, song gã vẫn cứ là con trai của bà.

Người con trai bà đặt ở đầu quả tim.

Vương Ngọc Tường liên tục lắc đầu, nước mắt lẫn mồ hôi rơi xuống: “Con không sao, không bị thương. Mẹ, mẹ khỏe không? Có phát bệnh không?”

Là người, hầu như đều có thứ lưu tâm, tim dù ác, dù cứng, cũng có nơi m3m mại.

Mẹ Vương Ngọc Tường gào khóc: “Mỗi ngày mẹ đều nhớ con, nhắm mắt lại đã mơ thấy con, mơ thấy con máu tươi đầm đìa quỳ rạp trên mặt đất gọi mẹ cứu mạng. Con ơi, làm sao con lại hồ đồ như thế? Sau này con muốn mẹ phải sống thế nào đây?”

Vương Ngọc Tường ngoại trừ nước mắt rơi như mưa, ngoại trừ gọi mẹ, không còn nói được lời nào khác nữa.

Đã đến ngõ cụt.

Thì không có đường rút lui.

“Con ơi, tự thú đi! Đừng gϊếŧ người nữa, phạm sai lầm thì ta phải nhận. Đời này mẹ cũng chỉ còn một nguyện vọng, được gặp lại con trước khi nhắm mắt.”

Vương Ngọc Tường liên tục lắc đầu.

Những ngày trốn chạy, gã trốn Đông trốn Tây như con chó, nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng lục thùng rác, tranh giành thức ăn với chó và mèo hoang, gã nhớ mẹ.

Nhưng hiện tại đi ra ngoài, còn có thể thay đổi điều gì?

Lòng gã hoàn toàn rối loạn.

Lúc Bichon vui sướиɠ phe phẩy cái đuôi nhỏ đi tới, gã thậm chí còn không nhìn lấy một lần, lúc này gã không còn tâm trí để ý đến một con chó nữa.

Tim của ba người Lương Cẩm Tú treo lên tận cổ họng!

Có thể thành hay không trong một lần hành động?

Bichon cũng căng thẳng, cũng may không có ai nhìn ra, nó đi đến vị trí cách tên cướp một mét, nằm sấp xuống, cái đuôi nhỏ vẫy nhanh đến gần như trở thành một cái quạt, nó vui vẻ hướng về phía tên cướp kêu một tiếng: “Muốn chơi không? Một chú cún con đáng yêu chơi cùng bạn nhé.”

Đây là sắp xếp của Lương Cẩm Tú.

Nếu trực tiếp chạy tới, có khi sẽ bị đá đi.

Đợi chốc lát, chính xác mà nói, để tên cướp có giai đoạn thích nghi, Bichon bò về phía trước - khoảng cách chỉ có nửa mét, nó lăn vài vòng, cái bụng mềm mại hướng lên trên, bốn chiếc móng vuốt cào tới cào lui như đang chơi đùa với không khí.