Chương 29

Đồn trưởng cảnh sát an ninh lo lắng toát mồ hôi đầy đầu. Trong khu vực của mình xảy ra chuyện lớn như vậy, vất vả lắm mới đợi được nhân viên có chuyên môn đến, không ngờ rằng lại nghe được những lời như vậy. Ông ấy sững sờ chút rồi hỏi: “Đội trưởng Dương, ý anh là sao?”

Dương Viễn Phong thản nhiên nói: “Nội bộ cố gắng hết sức để giải quyết đi.”

“Nhưng mà...” Đồn trưởng cảnh sát an ninh một bụng “nhưng mà”. Ví dụ như người bình thường có lẽ không can đảm như vậy, ví dụ ngộ nhỡ bị thương thì làm sao bây giờ, lời đến bên miệng mới nhớ tới điều gì đó: “Không đàm phán hả?”

Dương Viễn Phong liếc nhìn ông ấy một cái: “Ông cảm thấy đàm phán hữu dụng à?”

Đồn trưởng cảnh sát an ninh bị câu hỏi làm á khẩu không trả lời được, ý thức được rằng bản thân suy nghĩ quá đơn giản.

Nếu chỉ là cướp bóc đơn thuần, chủ động tự thú đương nhiên sẽ xử lý nhẹ. Nhưng bên trong là tội phạm gϊếŧ người lưng gánh hai sinh mệnh. Mặc kệ kết cục hôm nay như thế nào, đều không trốn được án tử, tính khả thi của tù chung thân cũng không có.

Đàm phán không dùng được.

Ông ấy vừa tiếp thu quan điểm này, lại nghe được Dương Viễn Phong nói: “Đưa loa cho tôi, tôi đi nói chuyện với gã.”

Trong ngân hàng, một khi cửa cuốn đóng lại, ngột ngạt đến mức người ta không còn nơi nào để trốn, mấy thứ thổi ra từ cái quạt không phải là gió, là sóng nhiệt.

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi khắp toàn thân.

Là nóng, cũng là khϊếp sợ.

Con dao trong tay tên cướp Vương Ngọc Tường chầm chậm rơi khỏi cổ chủ chú Bichon. Gã vẫn luôn giơ cánh tay lên, có lẽ mệt rồi, nhưng vẫn kiên quyết bắt người, không thả ra.

Đó là cọng rơm duy nhất của gã.

Âm thanh của loa cũng truyền đến ngay lúc này.

“Vương Ngọc Tường, tôi biết là anh. Tự giới thiệu một chút, tôi là Dương Viễn Phong, đội trưởng đội điều tra hình sự.”

Vương Ngọc Tường lại không may mắn, khϊếp sợ run cầm cập, trốn ra phía sau chủ của chú Bichon, đưa cô ấy làm lá chắn thịt, đồng thời, dao nhỏ lại lần nữa kề lên cổ.

Trốn Đông trốn Tây lâu như vậy, gã vẫn bị nhận ra.

Dương Viễn Phong: “Người anh em, anh đi về phía cửa một chút, nói chuyện như thế này không nghe được, chúng ta tâm sự. Yên tâm, trong tay anh có con tin, còn có cửa đỡ, không cách nào nổ súng.”

Có thể gϊếŧ người, hiển nhiên là một nhân vật tàn nhẫn.

Vương Ngọc Tường kéo chủ chú Bichon đi đến cửa, hung tợn hô to: “Mày muốn nói chuyện gì?”

Giọng điệu Dương Viễn Phong ôn hòa, hệt như thần đèn của Aladdin có thể thỏa mãn mọi điều ước: “Anh muốn nói cái gì thì chúng ta sẽ nói cái đó, khoản vay mua nhà khoản vay mua ô tô hay con cái đi học, tin đồn giải trí tôi cũng biết sơ sơ.”

Trông như thể nói lời vô nghĩa, nhưng bầu không khí dường như đã thay đổi một chút.

Là người thì đều muốn sống.

Người còn sống, chính là nhà cho con trai, một nhà già trẻ lớn bé.

Tiếng Vương Ngọc Tường nghẹn ngào: “Tao muốn sống, những thứ khác không cần bàn đến nữa.”

Dương Viễn Phong thở dài: “Nếu tôi đồng ý với anh, anh tin không? Hai mạng người đấy, Vương Ngọc Tường, kia chính là người con gái bất chấp nguy hiểm đến tính mạng để sinh con cho anh đấy.”

Vương Ngọc Tường tức giận mặt đỏ bừng: “Đừng nói chuyện với tao về con khốn kia! Ả ta cắm sừng tao, tao không gϊếŧ ả ta thì không phải đàn ông.”

“Gϊếŧ rồi thì anh là đàn ông à? Anh đối xử tốt với người ta thì người ta sẽ nɠɵạı ŧìиɧ?” Dương Viễn Phong cười khẩy: “Vậy mẹ cô ấy nữa, thường xuyên gói bánh bao cho anh, coi anh như một nửa con trai.”

Thực ra chuyện này anh ấy đã sớm biết nguyên nhân.

Nói chuyện này, chẳng qua chỉ hy vọng có thể khơi dậy lương tâm không biết có còn hay không của Vương Ngọc Tường.

Dương Viễn Phong trịnh trọng nói: “Hôm nay anh có chạy đằng trời, đừng nói đến cảnh sát bên ngoài, dù cho tôi thả anh đi, hành tung của anh đã bại lộ, còn có thể chạy đi đâu? Gϊếŧ thêm một người, được lắm, anh chỉ có một cái mạng, nhưng sau khi chết, lỡ như thật sự có địa ngục thì sao?”