Chương 28

Lương Cẩm Tú không nhìn thấy chính diện.

Chính diện càng hấp dẫn.

Hai con mắt như đậu đen của Bichon long lanh ngấn nước, nó nức nở đáng thương vô cùng: “Đến sờ tui nè, chó nhỏ đáng yêu như vậy mà.”

Nếu sờ nó, dao trên cổ mẹ sẽ dời đi ngay.

Tiếc rằng đừng nói là một con chó, cho dù giờ phút này người tình trong mộng có c ởi quần áo, tên côn đồ cũng không có nửa phần hứng thú nào.

Gã tuyệt vọng đến cùng cực.

Chủ của Bichon có thể cảm thấy dao trên cổ đang run nhè nhẹ, thấy Bichon phe phẩy cái đuôi muốn tiến tới, đuổi vài lần cũng không thành, cầu xin: “Tôi phối hợp với anh, mong anh đừng làm hại nó được không?”

Tên côn đồ không trả lời, một chân đá ra, bị Bichon né tránh. Gã hung tợn mắng: “Cút!”

Bichon cực kỳ tủi thân.

Bước nhỏ nhanh chóng lùi lại một chút.

Thường ngày chỉ cần nó làm dáng vẻ đáng yêu như thế này, con người sớm đã đầu hàng. Vì sao hôm nay lại mất đi hiệu lực?

Lương Cẩm Tù đè nặng giọng nói nghiêm túc bảo: “Tao phải xin lỗi mày. Mày là chú chó nhỏ dũng cảm.”

Bichon nức nở: “Tôi chỉ muốn cứu mẹ, làm thế nào mới có thể cứu được?”

Lương Cẩm Tú nhìn khắp bốn phía: “Mày ngoan ngoãn đợi.”

Giờ phút này ở ngân hàng, nhân viên quầy ở bên trong rất an toàn, bên ngoài, có cô, chú bảo vệ, một bác gái nhân viên dọn dẹp, và một người đàn ông ốm lòi xương.

Giá trị vũ lực mà nói không có vấn đề.

Cái khó chính là, trong tay tên côn đồ có vũ khí, chỉ cần hơi vô ý, mạng sống của chủ chú Bichon sẽ gặp nguy hiểm ngay.

Án cướp ngân hàng ở trên toàn quốc luôn là án hình sự trọng đại.

Cảnh sát từ đồn cảnh sát gần đó nhanh chóng có mặt tại hiện trường và giăng rào chắn, không lâu sau, đội trọng án đã đến.

Người phụ trách tên là Dương Viễn Phong, rất đẹp trai, nhưng mà mặt quá lạnh lùng, vừa xuống xe, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống mấy độ.

Việc đầu tiên vị cảnh sát nhân dân kia làm là vội vàng tiến tới báo cáo tình huống mình nhìn thấy. Anh ấy cực kỳ áy náy, luôn cảm thấy mình không làm tròn bổn phận, khiến cửa cuốn đóng lại hết, tay súng bắn tỉa cũng không có cách nào mà bắn.

“Người anh em, không liên quan gì đến cậu, đổi lại là ai cũng như nhau.” Dương Viễn Phong dùng sức vỗ bả vai anh ấy, nheo mắt nhìn xung quanh: “Có điều tra ra thân phận của tên cướp không?”

Một cảnh sát đeo kính nhanh chóng bước tới: “Chúng tôi kiểm tra tất cả các CCTV có khả năng quay lại ở gần đó – đây là kế hoạch hướng di chuyển của gã tới hiện trường gây án. Ngoài ra, ngày hôm qua cũng được quay lại, sớm hơn nữa vẫn đang sàng lọc.”

“Bọn cướp rất cẩn thận, cho dù là buổi tối cũng đeo khẩu trang. Bởi thế, suốt từ đó đến giờ không quay được chính diện khuôn mặt, nhưng căn cứ vào tư thế đi lại của gã ta, có khả năng là tên sát nhân Vương Ngọc Tường đang bị truy nã.”

Cảnh sát đeo kính cầm súng chạy huỳnh huỵch một mạch tới đây mới hơi dừng lại: “Chúng tôi đã liên lạc cho năm người nhà và bạn bè quen thuộc với Vương Ngọc Tường, có bốn người nhìn thấy giống, một người nói không chắc chắn.”

“Vất vả rồi.” Dương Viễn Phong nhanh chóng gật đầu: “Chẳng trách lại muốn cướp ngân hàng.”

Hầu như mỗi tội phạm đều cực kỳ ghét thanh toán điện tử gắn liền với thông tin cá nhân.

Không thể mua gì được, xe gì cũng không thể ngồi.

Dương Viễn Phong trầm ngâm một lát, đi đến chiếc xe tạm thời đảm nhiệm vai trò là sở chỉ huy.

Camera giám sát thực tế sớm đã kết nối.

Anh nhìn một lát, thở dài: “Một người có thể đánh cũng không có.”

Người con gái thì không nói nữa, ôm con Bichon màu trắng co ro run bần bật trong góc.

Người đàn ông trẻ tuổi duy nhất cũng không khá hơn, hai tay ôm đầu, tựa như con chim cút.

Chỉ có cô nhân viên dọn dẹp và chú bảo vệ bình tĩnh hơn chút.

Cảnh sát an ninh và cảnh sát đặc nhiệm ở một mức độ nào đó có sự khác biệt rất lớn, đối với vụ cướp như thế này, người trước hoàn toàn không có kinh nghiệm.