"So với bất luận kẻ nào, em càng hiểu anh có rất nhiều cố gắng . Mỗi ngày anh đều bận đến nửa đêm canh ba, hoàn toàn không muốn hảo hảo bảo trọng thân thể của mình. Có thể sớm một chút nghỉ ngơi, nên sớm một chút nghỉ ngơi...” Mặc dù hiện tại hắn không thức đến sáng sớm mới có cảm giác buồn ngủ, nhưng là ba giờ sáng mới đi ngủ, vẫn còn quá muộn.
Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn cô, hình ảnh cô cùng Lưu Đạo Minh trò chuyện vui vẻ xẹt qua trong não hắn, trái tim bỗng chốc căng thẳng, tròng mắt đen cũng theo đó trở nên lạnh hớn.
"Anh làm sao vậy? Chuyện gì không vui?" Đỗ Nhược Đồng bàn tay dán lên gương mặt của hắn, dịu dàng hỏi.
"Em không phải sẽ thích Lưu Đạo Minh chứ?" Hắn trực tiếp hỏi, khẩn trương hơi nhếch môi.
Đỗ Nhược Đồng mở to mắt, phốc một tiếng bật cười.
Ánh mắt hắn thoáng qua một tia chật vật, bỗng chốc quay mặt đi.
"Anh ăn dấm chua nha." Cô không khách khí quay mặt hắn lại, dùng cái trán nhẹ cụng lấy chán hắn."Làm sao em có thể tùy tùy tiện tiện yêu người khác?"
Quan Chấn Ngôn nhìn ánh mắt mỉm cười của cô, đột nhiên ghen tị tự tại của cô. Là cô quá tự tin hay vẫn là hắn lo lắng quá mức ?
"Em mới phải là người nên ghen chứ." Cô thở dài một hơi."Anh hãy thành thật nói sau La bác sĩ, anh còn để tâm tới tình yêu không?"
"Anh cũng không ngốc đến nỗi để ngã lần thứ hai? Sau lần đó, anh liền không nói đến chuyện tình cảm, cho đến khi gặp em." Hắn mặc cho cô dựa vào trong khuỷu tay của hắn, coi hắn như gối đầu mà dựa lấy.
"Anh không nói chuyện tình cảm thì tại sao muốn kết hôn?"
"Bởi vì anh muốn có con." Trên thực tế"Cái hắn muốn vẫn là cô! Nhưng hắn không muốn cho cô biết hắn đối với cô có quá nhiều dụng tâm. Hắn quá quan tâm cô, quan tâm đến nổi không vì hắn quá cố chấp mà sợ hãi.
"Vậy tại sao anh lại chọn em là mẹ của con anh? Đừng nói với em, trước đây anh nói cái gì xinh đẹp, quen thuộc công việc xã giao, hiểu biết lễ nghĩa !" Cô cảnh cáo mà lắc lắc ngón trỏ với hắn.
"Có một lần, anh nằm mơ thấy ác mộng." Hắn giật giật khóe miệng, giống như là cười khổ."Trong mộng, một mình anh ở trên một hành lang dài thật lâu, thật lâu, anh vẫn lớn tiếng la lên, cũng không có người trả lời anh. Cho nên, sau khi tỉnh lại, anh muốn có một gia đình.
Bên cạnh có người, hoặc là tương đối sẽ không tịch mịch, cho nên anh bắt đầu thân cận, mà bộ dáng của em chính là kiểu anh thích ——" trên thực tế, hắn chỉ thân cận lần thứ nhất, đối tượng dĩ nhiên là cô.
Đỗ Nhược Đồng nắm chặt lấy tay hắn, vừa nghĩ tới thời điểm không giúp hắn, không có ai có thể cho hắn một cái ôm, cô cũng chỉ muốn yêu hắn nhiều hơn, đền bù cho hắn để hắn đi qua sự trống rỗng.
Thấy cô không có nói, thế là hắn tiếp tục nói: "Sau khi cùng em thân cận, anh mới vừa thâu tóm được một ngân hàng, mà gia đình của em cần tiền . Trong lòng anh nghĩ nếu cưới em, tính anh không muốn đối với hôn nhân cuộc hôn nhân của mình phí tâm, dù sao chúng ta đều theo như nhu cầu, cũng rất công bằng."
Đỗ Nhược Đồng nhíu mày, thủy mâu trong trẻo thẳng tắp nhìn hắn. DDDLLQDDD
"Đây chẳng qua là ý tưởng lúc đó của anh. Tình huống bây giờ khác nhau rất lớn ,không phải sao? Ánh mắt của anh cực tốt, chọn trúng em, không phải sao?" Quan Chấn Ngôn vuốt nhẹ tóc cô, cười nhạt với cô.
Đỗ Nhược Đồng nhíu mày càng sâu hơn, bỗng dưng cô rùng mình một cái, chợt tiến lên ôm cổ hắn.
Thân thể hắn cứng đờ một giây, nhưng bởi vì những ngày qua hắn cũng quen với cử chỉ làm nũng tựa như mờ ám của cô, cũng liền từ từ thư giãn xuống.
"Thế nào?" Hắn vỗ nhẹ lấy lưng cô..
"Em đột nhiên cảm thấy thật là đáng sợ. Nếu như mà em không có vì đoạn hôn nhân này mà nỗ lực, giữa chúng ta cả đời cũng sẽ giống như người xa lạ." Cô đem hắn ôm chặt hơn.
"Hoặc là, anh có dự kiến trước, anh hiểu rõ em sẽ đánh vỡ tầng băng mỏng này, cho nên mới cưới em về nhà ." Hắn như có điều suy nghĩ nhìn cô ở trong ngực.
"Em không tin anh biết trước ! Thỉnh thoảng khích lệ em một cái, lại không cái gì không tốt. Rõ ràng cũng là bởi vì em rất cố gắng, mới tạo ra mối nhân duyên tốt này—"
Reng reng... Bên trong phòng tiếng điện thoại vang lên, cắt đứt lời nói Đỗ Nhược Đồng.
"Uy." Đỗ Nhược Đồng hơi nghiêng thân, nhấn phím điện thoại nghe
"Nhược Đồng, mẹ cháu tới chơi." Bạch mẹ nói.
"À? !" Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nhìn Quan Chấn Ngôn một cái."Cháu biết rồi, cám ơn."
"Sao mẹ em lại chọn thời gian này tới?" Quan Chấn liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức —— mười giờ.
"Em cũng cảm thấy kì quái, em đi xuống trước, anh không nhất định phải xuống." Cô biết Quan Chấn Ngôn đối với mẹ cô không thèm nói nhiều nửa câu
"Anh tắm trước, lập tức đi xuống." Quan Chấn Ngôn kéo cô đứng dậy.
Đỗ Nhược Đồng ngửa đầu đối với hắn cười một tiếng."Vậy em ở dưới lầu chờ anh." Chẳng qua là, cô mới đi tới cửa hai bước, liền lại bị kéo vào trong ngực hắn.
"Mẹ em sẽ không suy nghĩ kỳ lạ chứ, lại muốn gả em cho nam nhân giàu hơn thôi" Hắn dùng cằm để lên đầu cô, hô hấp có chút dồn dập.
Đỗ Nhược Đồng mở to mắt, hoàn toàn không có cách nào tin tưởng hắn luôn luôn thông minh như vậy, thế nhưng lại nói ra lời nói càn này.
Quan Chấn Ngôn không được tự nhiên hạ cổ họng, bên tai bốc lên một tầng khí nóng.
"A...” Đỗ Nhược Đồng cười ngọt ngào ra tiếng, nhón chân lên cắn cằm của hắn.
Đầu tiên là Lưu Đạo Minh, hiện tại vừa cái nam nhân khác giả tưởng , thì ra cô khiến cho hắn có nhiều bất an.
"Đứa ngốc, em đã gả cho anh, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tái giá cho những người khác, hiểu không?" Đỗ Nhược Đồng nhìn kỹ mắt hắn, còn giơ cao tay phải lên thề
Quan Chấn Ngôn nặn ra nụ cười, nhưng vẫn không cách nào xóa đi vẻ thoải mái trong tim.
Cô giống như một suối nước, làm dịu tâm linh của hắn. Nhưng là, vô luận hắn như thế nào khép chặt lại bàn tay muốn giữ lại suối nước, nước vẫn từ ngón tay hắn chảy ra
Hắn biết suối nước sẽ không di chuyển, nhưng hắn vẫn không nhịn được sợ hãi những người khác cũng mơ ước muốn một ly nước suối.
Đỗ Nhược Đồng ngắm nhìn lông mi hắn nhăn lại, cô có chút lo lắng.
"Thế nào?" Cô ôm lấy mặt của hắn, dịu dàng hỏi.
"Không sao. Mau đi đi, đừng làm cho mẹ em đợi quá lâu." Quan Chấn Ngôn cầm lấy tay của cô đi tới cửa, thúc giục cô xuống lầu.
Hắn đứng ở cửa phòng, đợi bóng lưng của cô biến mất sau tầm mắt cô, hắn mới xoay người đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm.
Chẳng qua là, hắn mới bước vào phòng tắm, cả người liền lo âu , hắn đang trong phòng tắm ven theo góc tường đi tới đi lui.
Mẹ của cô đến tột cùng là tới làm cái gì?
Mà hắn lại đang lo lắng mù quáng cái gì! Nếu như hắn lo lắng cô sẽ bị điệu bộ của mẹ cô ảnh hưởng, lúc đầu hắn cũng không nên cưới cô a!
Huống chi, hiện tại tình cảm của bọ họ rất thân mật, hắn vẫn còn lo lắng cái gì đây? Hắn là đối với chính mình không tin tưởng sao? Còn sợ hãi có thể sẽ mất đi cô?
Đột nhiên Quan Chấn Ngôn dừng lại hành động đi đi lại lại, hắn quyết định ——
"Mẹ, mẹ tới đây sao không gọi điện trước?"
Đỗ Nhược Đồng đi vào trong phòng khách, thấp giọng nói.
"Mẹ nghĩ dù sao các con cũng không ngủ sớm như vậy, cho nên để tài xế chở ta tới, dù sao cũng là thuận đường." Đỗ Giản Mỹ Tú vỗ vỗ bên cạnh ghế sa lon, mặt nở nụ cười kêu."Tới ngồi bên cạnh mẹ đây."
Đỗ Nhược Đồng theo lời ngồi bên cạnh bà, thần thái lại không chút nào buông lỏng.
"Làm sao lại mặc áo ngủ như vậy, coi chừng Chấn Ngôn cảm thấy con không nữ tính!" Đỗ Giản Mỹ Tú không cho là đúng nhìn ao màu xám tro trên người nữ nhi, quần thì rộng thùng thình
"Cái này cùng áo của Chấn Ngôn giống nhau, chúng con cùng nhau chọn."