“Hoan nghênh đã đến.”
Cửa quán rượu vang lên tiếng chuông cửa, Hạ Đậu Khấu mang theo ý cười đi ra đón.
Đẩy cửa vào là một người đàn ông mặc áo Polo màu đen, tóc ngắn được cắt gọn gàng, khuông mặt vô cùng trẻ trung.
“Đây là lần thứ ba anh ta đến quán rượu này ha!” Hạ Đậu Khấu nghĩ trong lòng.
“Một người sao? Mời đi bên này.” Hạ Đậu Khấu nói.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô từ phía sau, theo hướng dẫn của cô ngồi vào một chiếc bàn vuông dành cho hai người.
Hạ Đậu Khấu đưa thực đơn, giúp anh pha một bình trà, sau đó đặt khay đựng đồ ăn sáng lên bàn.
“Thực đơn sáng hôm nay của quán là món sứa, thêm một ít dấm chua ướp, mùi vị rất ngon. Nếu muốn ăn thêm, tôi sẽ giúp anh mang lên một đĩa nữa.” Hạ Đậu Khấu cười nói, khuôn mặt tuyết trắng như ẩn như hiện.
Người đàn ông gật gật đầu, liền lật thực đơn xem một hồi.
Lúc đó, chuông cửa quán lại vang lên lần nữa.
“Anh cứ từ từ xem, tôi sẽ quay lại ngay lập tức để giúp anh gọi món.” Hạ Đậu Khấu xoay người nghênh đoán một đoàn khách khác. Giọng nói dịu dàng vang lên: “Đinh Bá Bá, chào bác. Ba thêm một sao? Mọi người ngồi ở nơi không có máy lạnh nhé?”
Dạ Bạc Vũ ngẩng đầu nhìn Hạ Đậu Khấu thành thạo mang bình trà và thực đơn cho khách quen.
Quán ăn này nằm trong một con hẻm gần khu chung cư, nếu không phải khách quen sẽ không biết đến quán. Mà khách lần đầu đến đây, cũng rất dễ bị khuôn mặt lạnh lùng đuổi người xa cách ngàn dặm của chủ quán dọa sợ. May mắn, quán ăn này có Hạ Đậu Khấu, cô làm cho mọi thứ trở nên ấm áp. Anh phát hiện chỉ cần có khách vào cửa, cô có thể lập tức giúp khách lựa chọn những thứ tốt nhất.
Anh nhớ rõ mẹ kế của anh, là dì Chương, đã từng nói cho anh biết, Hạ Đậu Khấu mới mười tám tuổi! Một cô gái mười tám tuổi đã có thể dùng nụ cười sáng ngời của mình làm thay đổi không khí của một quán ăn, thật không đơn giản.
Hạ Đậu Khấu bưng khay thức ăn rời đi, Dạ Bác Vũ nhìn theo bóng dáng của cô, trong đầu lại tinh tường hiện lên diện mạo cô.
Cô có một khuôn mặt trái xoan trong sáng, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng, mái tóc dài hơi nâu luôn được buộc thành đuôi ngựa gọn gàng phía sau gáy. Cô có đủ điều kiện của một cô gái thanh tú, là một cô gái trẻ tuổi vừa có tư sắc vừa có năng lực.
Hạ Đậu Khấu cảm thấy có người nhìn trộm, liền quay đầu đón lấy tầm mắt của người đàn ông.
“Đinh Bá Bá, các bác cứ từ từ xem thực đơn, cháu giúp khách gọi món trước nha.” Hạ Đậu Khấu nói với mấy ông bác xong, đi tới trước mặt người đàn ông trẻ tuổi.
Nhìn thực đơn trong tay anh đã sớm bị đóng lại, cô theo trực giác hỏi: “Anh có cần giới thiệu không?” Thấy anh gật đầu, cô nở một nụ cười tươi rồi mới tiếp tục nói: “Cá thu hôm nay rất tươi, tôi khuyên anh nên gọi một phần Sushi. Cá giò cũng rất ngon, hơi có mùi than nướng nhưng vị rất tốt.”
“Cô cho mỗi món một phần đi.” Dạ Bác Vũ nói.
“Anh có muốn lấy thêm một phần khoai tây không?.” Cô nhớ rõ hai lần trước anh đến đều gọi món này.
“Một phần khoai tây độn thịt”
Hai người nói đồng thời.
“Những món này rất có hương vị của Nhật Bản, tôi cũng rất thích!” Hạ Đậu Khấu nở nụ cười rồi ghi lại tên các món ăn lên giấy . “Tôi sẽ gọi thêm một phần rau tía tô giúp anh được không? Ăn chút rau xanh sẽ rất tốt cho thân thể.”
“Được.” Dạ Bác Vũ gật đầu.
“Cần thêm rượu không?”
“Giống như lần trước đi.” Anh nhìn ánh mắt của cô, muốn thử xem cô có thật sự nhớ hết sở thích của khách không.
“Ôn nguyệt quế* sao?” Cô không đổi sắc tiếp tục khiêu chiến.
“Đúng.” Anh khen ngợi khẽ nhướng môi.
“Xin anh chờ một chút.”
Hạ Đậu Khấu đem thực đơn đến quầy cho ba ba, xoay người cất bình rượu vào hầm rượu, lại chạy tới bàn Đinh Bá Bá gọi món.
Sau vài phút, ánh mắt của cô lại nhịn không được nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kia.
Khách nam trong quán phần lớn là người đã ngoài bốn mươi tuổi, mặc dù đều là ông chủ có tiền, nhưng người đàn ông tuổi trẻ này lại phát ra quí khí cùng khí chất hờ hững, rất khác với người khác.
Cô cảm thấy anh không giống người khác, nhất là khí thế người lãnh đạo toát ra từ người anh, vì loại khí chất này rất ít khi xuất hiện từ những gương mặt trẻ tuổi như vậy. Vì thế, cũng hết sức hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Nhưng mà, đối với người đàn ông trẻ tuổi không bao giờ liếc mắt nhìn người khác, tuần này đã đến đây ba lần, luôn tự cố tự ăn dương dương tự đắc, không hề để ý chuyện gì, làm cho cô cảm thấy rất bội phục.
“Mang đồ ăn lên!” Hạ Hùng ở phía sau quầy khẽ quát một tiếng.
“Dạ!” Hạ Đậu Khấu lập tức hồi phục tinh thần, trở về quầy bưng thức ăn.
Mở cửa buôn bán, loại người nào mà cô chưa thấy qua, vì sao cô lại để ý đến anh như vậy nhỉ? Không có ai quy định người đàn ông trẻ tuổi không được đến quán ăn mà.
Thật ra thì quán rượu của bọn họ ở trong ngõ hẹp, không phải cũng có rất nhiều ông chủ lớn đi trên đường, đã ba mươi tuổi mà vẫn mặc quần đùi đó sao?
“Cá của anh đây, mời anh dùng.” Hạ Đậu Khấu đặt thức ăn lên bàn của người đàn ông trẻ tuổi. Cười thật tươi với anh, sau đó lại bắt đầu tiếp đón khách mới.
“Hoan nghênh đã đến. A…bên ngoài trời mưa sao? Mời ngài ngồi xuống trước đã, tôi đi lấy khăn sạch cho ngài lau khô tóc.”
Dạ Bác Vũ nhìn Hạ Đậu Khấu, ngực bất giác cứng lại.
Cô cứ tự nhiên quan tâm khách hàng như vậy, xem tất cả đều là người nhà của cô.
Trong quá trình trưởng thành của anh, vì mẹ mất sớm, cho nên mỗi lần anh được người nhà hỏi han ân cần lại cảm thấy xa lạ.
Dù sao, ba anh nửa năm trước cưới mẹ kế là dì Chương, cũng là một người có năng lực làm việc xuất sắc, nhưng anh cũng sẽ không vì tình thân mà quan tâm nhiều đến Hạ Công phu nhân.
Nhưng, anh vừa tới quán rượu này một lần, liền nhịn không được tới lần nữa.
Dạ Bác Vũ nhìn Hạ Đậu Khấu đưa rượu tới cho anh, rượu vẫn chưa uống mà đã cảm thấy mặt đỏ tai nóng lên rồi.
Anh cúi đầu gắp một miếng cá cho vào miệng rồi lại ngẩng đầu, lúc này đã hồi phục lại tư thái lạnh lùng.
“Anh cứ từ từ dùng ạ.” Hạ Đậu Khấu đặt bình rượu xuống bàn, đi được hai bước lại quay đầu hỏi: “Ngại quá, cho hỏi tiên sinh họ gì?”
“Tôi họ Dạ.”
“Hiệp* Ttên sinh, thỉnh chậm dùng. Nếu còn muốn ăn món da sứa, cứ gọi tôi nha.” Hạ Đậu Khấu cười, lại xoay người lần nữa.
*Hình như tiếng Trung Dạ và Hiệp phát âm giống nhau nên chị ấy nhầm.
Dạ Bác Vũ uống một ly rượu, men rượu cay cay làm tim anh bỗng đập nhanh hơn.
Diện mạo cô thanh tú, không phải tuyệt đại mỹ nhân nhưng đáy mắt lại dịu dàng, thần thái ấm áp thuộc về gia đình, hợp với khẩu vị của anh.
Tuy đã từng quen vài người bạn gái, cũng có nhiều cô gái thích anh, nhưng anh chưa từng có loại cảm giác này.
Hạ Đậu Khấu biết nhân sinh bất thường, nhưng cô giống mọi người, không nghĩ rằng việc “bất thường” này sẽ xảy ra trên người mình.
Bởi vậy, khi việc “Bất thường” đột nhiên xuất hiện, cô á khẩu không nói nên lời, một chút phản ứng cũng không có.
Sáng sớm mười ngày trước, lúc ba ba chuẩn bị rời nhà thì bị một tên say rượu lái xe tông phải, cứ như vậy ra đi.
Hạ Đậu Khấu không biết phải làm sao để vượt qua mười ngày này.
Hàng xóm, bạn bè cùng khách quen đều đến thăm viếng, hảo tâm giúp cô xử lý hậu sự.
Còn có, mẹ ruột cô đang sống ở bên Mỹ cũng vội vàng trở về giúp cô chi trả phí mai táng. Ngày đám tang, mẹ cùng cô ngồi trước bàn thờ.
Sau đó—
Nghi lễ Đám tang đã xử lý xong, tro cốt của ba ba được đưa vào hủ đựng linh cốt, tất cả đều kết thúc.
-----
Hạ Đậu Khấu về nhà, một mình ngồi trong phòng khách, nhìn này căn phòng trọ đã ở mười năm qua, khuôn mặt nhỏ tái nhợt giống búp bê gỗ dường như không có cảm xúc.