Chương 164

[164] - Phòng điều tra đặc biệt (46)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Sau một đêm giông bão, trời trong xanh, không khí ẩm ướt luồng vào từ khe cửa sổ.

Tả Ngôn gác chân chống cằm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa thuỷ tinh, mang cái cổ đầy dấu hôn mà tự hỏi chuyện đời.

Mèo béo nằm ngoài cửa sổ dùng hai móng vuốt và cái bụng to tròn dán lên cửa thuỷ tinh, cái mũi hồng hồng của nó đè lên cửa, nhìn chằm chằm người đang ngồi trong phòng.

Hệ thống: [Cậu đã ngẩn người cả nửa tiếng rồi.]

Tả Ngôn: [Để tao yên tĩnh một lát.]

Hệ thống: [Đây cũng đâu phải lần đầu, hơn nữa, cậu có thể mặc quần áo vào không?] Nó thật sự không muốn nhìn tên này tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nó đã nhìn đủ rồi, thật đó.

Tả Ngôn không đáp lời, cậu đang tự hỏi, đêm hôm qua mưa to, gió thổi vù vù cả đêm, cậu không có chút can đảm nào mà sợ run người, sau đó... cậu gõ cửa phòng Tư lão đại.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, sau đó cũng không biết ai là người bắt đầu trước, nói tóm lại là hai người cùng nhau lăn giường.

Tả Ngôn: [Hệ thống, tao đột nhiên nghĩ đến một việc.]

Hệ thống khó hiểu: [Việc gì?]

Tả Ngôn nói: [Mày nghĩ quỷ sẽ sống bao lâu?]

Hệ thống hiểu ý cậu: [Mục tiêu đã sống hơn hai trăm năm.]

Tả Ngôn gãi gãi cổ, sắc đỏ trên mặt đậm hơn, [Mày nghĩ tao sẽ sống được bao nhiêu năm?]

Từ trước đến giờ chưa từng nghe qua yêu quái nhỏ tuổi, huống hồ thế giới này còn có quỷ, người hoặc yêu cũng có thể sống tiếp với thân phận là quỷ, Tả Ngôn và hệ thống đều cùng nghĩ đến chuyện này.

Tả Ngôn: [Lần sau còn dám tuỳ tiện chọn giấc mơ nữa không?]

Hệ thống: ... Thật sự không phải tại nó mà.

Mèo béo ngoài cửa sổ không bất động một lúc sau đó xoay mạnh người về phía chậu hoa, móng vuốt cào mấy cái, mấy lá cây trên chậu hoa kia rơi xuống nằm rải rác.

Sau đó nó tiếp tục dán mặt lên cửa thuỷ tinh, muốn người bên trong nhìn mình một cái.

Hệ thống nói lảng sang chuyện khác, không muốn nghĩ tiếp cái vấn đề khó giải quyết kia nữa, [Cậu có hiểu con mèo kia đang nói gì không?]

Tả Ngôn không để ý mà ừ một tiếng, không nói tiếp.

Hệ thống khiêm tốn thỉnh giáo, [Cậu có thể phiên dịch cho tôi nghe không?]

Tả Ngôn dùng giọng điệu như máy móc mà đọc: [Rõ ràng cậu đã hứa sẽ ngủ với tôi, thế mà chỉ trong chớp mắt cậu lại chạy đến bên tên đàn ông kia, ông đây cô đơn lạnh lẽo cả một đêm, mẹ nó cậu nhìn tôi một cái đi!]

Hệ thống: [...] Cũng không biết là do tính tình con mèo kia không tốt hay tính tình vị đây không tốt nữa.

Dưới lầu có tiếng bước chân truyền đến, vị nào đó mang bữa sáng đến đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn là con mèo vẫn chưa từ bỏ ý định kia.

Nhìn thấy hắn bước vào, mèo béo cứng ngắc trượt khỏi kính thuỷ tinh. Nó lắc lắc cái đuôi, ngẩng đầu ưỡn ngực lượn đi khỏi tầm mắt của bọn cậu.

"Ăn cơm."

Tả Ngôn bật dậy khỏi giường, nhưng sau khi nhìn thấy bữa sáng, cậu lại ủ rũ.

Một chén cháo, còn cái chén bên cạnh... dù anh có cắt măng nhuyễn tới mức nào thì nó cũng không thể biến thành thịt đâu!

Tư Già kéo chăn hỏi, "Cậu đang tìm gì vậy?"

"Tìm cơm."

Tả Ngôn tìm rất nghiêm túc, nhưng khi cậu chạy xuống tận phòng bếp dưới lầu, vẫn chỉ có hai thứ này.

Rõ ràng hôm qua chơi với nhau vui vẻ như vậy, hôm nay anh thế mà lại cho tôi ăn thế này?

Tả Ngôn dùng vẻ mặt thâm cừu đại hận nhìn món ăn trên bàn. Nói thật, dù gấu mèo chỉ ăn măng, hương vị của măng cũng không tệ, nhưng cũng như con người ăn cơm, ăn hoài một món rồi cũng cảm thấy ngán.

Tư Già đang dọn dẹp sau lưng cậu, sau khi thay xong drap giường, cậu chợt nghe thấy tiếng thở dài của hắn.

"Dạ dày của cậu rất yếu, chỉ có thể ăn ít thực phẩm chín lại. Cậu có từng thấy gấu mèo nhà ai chơi lớn như ăn combo gia đình gà KFC, rồi gà rán kiểu Trung chưa?"

Tả Ngôn: ... Tôi chưa từng thấy, không bằng anh thử xem?

Tư Già cầm đũa, gắp một tiếng măng đưa đến bên miệng cậu, "Hôm nay không đến văn phòng."

Mắt Tả Ngôn sáng rực, "Vậy đi đâu?"

"Đến trường."

Cậu thiếu chút nữa đã quên, người này vẫn còn một lớp thân phận là học sinh. Cậu nhận đũa bắt đầu ăn cơm, Tả Ngôn mãi sau mới phát hiện, đây không phải một tô măng được cắt nhuyễn, ăn hết lớp măng bên trên, bên dưới là chân giò hun khói và dưa muối.

"Anh nấu?"

"Mùi vị như thế nào?"

Tả Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, "Ngon.", chỉ là, cậu chưa thấy một tô rau xào mà một chút mùi cũng không nghe ra.

Không biết có phải do lần đầu vào bếp hay không, khi Tả Ngôn gắp một đũa cho hắn đã bị hắn từ chối.

"Tôi ăn dâu là được rồi."

Dâu? Gì? Ăn xong còn được ăn trái cây?

Tư Già cúi người đến gần cậu, ôm lấy thắt lưng cậu, sau đó cắn một cái lên vết đỏ sau tai cậu.

Tả Ngôn ôm cổ, quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng của hắn.

"Xuống lầu nhớ phải mặc quần áo vào."

Tả Ngôn trừng mắt, cậu chậm rãi cúi đầu, xem này, trong phòng có một con chim!

Hệ thống: Ngươi trốn tránh cả sáng rồi, giờ mới phát hiện ra à?

————

Đến trường học, Tư Già dẫn cậu cùng đi gặp ban giám hiệu trường, qua cuộc trò chuyện của bọn họ, Tả Ngôn biết vì sao hắn muốn đến trường.

Thì ra mấy năm trước ngôi trường này đào lên được vài bộ hài cốt từ lòng đất, lúc đầu không có ai để ý, sau này hài cốt được đào lên ngày một nhiều, mới biết nơi này trước kia là một hố chôn xác người. Hài cốt người chết được chôn quá sâu nên khi xây trường học không thể phát hiện.

Từ lúc đó về sau, trong trường cũng không xảy ra chuyện gì, vốn tưởng không sao, nhưng ngay một năm sau đó, hơn mười học sinh liên tục nổi điên khiến ban giám hiệu trường chú ý.

Lúc này mới hỏi thăm khám nơi, tìm được Tư Già.

Dù là âm khí cũng chưa chắc là yêu ma quỷ quái, nhưng tìm được thì phải giải quyết, huống chi đây còn hố xác người, vậy nên lúc đầu hắn muốn ở lại trường học để giải quyết âm khí, bên trường học liền sắp xếp cho hắn một thân phận học sinh.

Qua chuyện này, Tả Ngôn chỉ có thể nói, quả nhiên người ta thường đồn trường học là bãi tha ma cũng không phải không có lí.

Tư Già dẫn cậu đến hồ nhân tạo sau trường, hắn lấy một viên Phật châu từ trong túi ra, màu sắc tối đen không một chút thu hút.

Đùng một tiếng, là tiếng Phật châu chìm xuống nước.

Trong mắt Tả Ngôn, viên Phật châu màu đen kia quanh quẩn trong nước sau đó xuống càng sâu rồi chìm đến tận đáy hồ.

Nghe nói hot boy trường - bạn học Tư làm thủ tục thôi học, còn chưa rời khỏi cổng trường bọn cậu đã bị một đám học sinh chặn lại.

Trong đám người huyên náo, cậu nghe được một cái tên là "Nhóm fan của hot boy trường - bạn học Tư"

Trong đám nữ sinh này cũng có không ít nam sinh, họ đều mang vẻ mặt không nỡ, nhưng khi nhìn thấy cậu và Tư Già tay trong tay, họ liền mang vẻ mặt nghi ngờ.

Tả Ngôn cực kì nghi ngờ mình đã đến nhầm chỗ.

Vài ngày sau đó Tả Ngôn và Tư Già cùng chạy đông chạy tây, mỗi ngày đều sẽ có các chuyện thần quái từ lớn đến nhỏ đợi bọn cậu giải quyết.

Có chuyện là thật, có chuyện là giả cũng có chuyện do con người làm ra.

Những vụ án được đưa đến trước mặt Tư Già đều đã được sàng lọc, đều là huyết án như nhau.

Cậu cũng mới lần thứ hai được xem tốc độ đoán án của Tư Già, theo cách nói của Tư Già thì nó cũng như một bài toán, dù có nhiều phương án để giải quyết nhưng chỉ có một đáp án mà thôi.

Vào thứ bảy, Từ Đại Cốc cố ý gọi nhắc nhở bọn cậu, còn tự mình lái xe đến đó, chỉ là...

"Xe cảnh sát?"

Từ Đại Cốc nói: "Người bình thường làm gì có ai ngồi được."

Người bình thường ai muốn ngồi xe cảnh sát?

Đến rạp hát bọn cậu được dẫn lên lầu hai, vị trí tốt, diễn xướng hay.

Chỉ là, ba người bọn cậu chỉ có Tư Già nghiêm túc nghe xướng, tiếng cắn hạt dưa răng rắc của Từ Đại Cốc hấp dẫn ánh mắt của Tả Ngôn.

Qua một lát, số người cắn hạt dưa biến hai, uống trà thảo mộc, không biết từ lúc nào miệng cả hai đã tê rần.

Lầu hai có đến hai vách phòng, vậy nên khi tiếng bước chân dừng lại sau lưng, hai người cậu mới quay đầu lại.

Người nọ chống gậy, bên người còn có một thanh niên đang dìu, nhưng sự chú ý của Tả Ngôn lại dừng trên chiếc hòm trong ngực thanh niên.

Mùi này rất quen, lần trước cậu vẫn chưa chú ý nhưng lần này cậu thật sự biết bên trong là gì.

"Tư tiên sinh, khụ khụ, khụ, tôi có thể vào không?"