Chương 165

[165] - Phòng điều tra đặc biệt (47)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Biên tập/Dịch: Hoa Lạc Thiên Tế

.

—— Hôn lên gò má của con, từng giọt lệ rơi xuống. Chỉ rung động vì cha của con, bàn trang điểm nào bằng đài sen bên cạnh chàng...

Trên sân khấu đang diễn xướng đoạn kinh điển của "Bạch Xà Truyện", vừa nghe trong đầu liền có thể tưởng tượng câu chuyện tình yêu có một không hai của Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh.

"Khụ khụ..."

Tiếng ho khan đầy kiên nhẫn vang lên từ cách vách, rất nhanh liền bị ép xuống.

"Sư phụ, người..."

Trịnh Hoa che miệng lại, nâng tay khác lên ra hiệu đừng lên tiếng, Triệu Tuấn Phong chỉ có thể lấy bình thuốc ra, dốc ra một viên đưa cho người, sau đó uống ngụm trà thảo dược nuốt xuống.

—— Ai mà ngờ tên tặc Pháp Hải này hết lòng mà muốn hại phu thê, mẫu tử ta chia cắt...

Hai người Tả Ngôn và Từ Đại Cốc lặng nhẽ cắn hạt dưa, tiếng vỏ hạt dưa tách ra khiến hai người nọ liếc nhìn nhau.

Từ khi hai người nọ bước vào, vị Nghệ thuật gia họ Trình liền không cho đồ đệ nói chuyện, sợ sẽ quấy rầy Tư Già nghe xướng, khiến hai người bọn cậu cắn hai dưa đều sợ bị đối phương nhìn với ánh mắt không hài lòng.

Tả Ngôn ăn xong hạt dưa cuối cùng trong tay, liền đưa móng vuốt lên bàn mò, khoé mắt cậu nhìn chằm chằm Tư Già.

Cảm nhận được chiếc bánh mochi sắp đến tay, Tả Ngôn chợt khựng lại, ngón tay cậu không cam lòng gãi gãi, đổi hướng duỗi đến dĩa bánh đậu đỏ bên cạnh dĩa bánh mochi.

"Ừm, tôi thử giùm ảnh coi có ngon không."

Ánh mắt Tư Già lướt qua bánh mochi rồi dừng lại trên chiếc bánh đậu đỏ cậu cầm trên tay.

Những người khác thấy thiếu niên bắt đầu âm thầm chống cự, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng lại, môi khẽ nhếch, ánh mắt tối đen như mặt gần óng ánh sắp khóc.

Từ Đại Cốc giật giật khoé miệng, ăn đến mức như vậy luôn à.

Vẻ mặt của Tư Già không thay đổi, nhưng Tả Ngôn lại phát hiện đồ ăn trên tay mình có một tầng hắc khí, món ngon thơm ngào ngạt chợt trở nên chẳng còn ngon như trước.

Mấy người thấy thiếu niên không cam lòng đặt bánh về vị trí chỗ rồi duỗi tay lấy vài trái nho, đầu cũng không quay lại, đôi mắt tập trung nhìn lên sân khấu, miệng cắn hạt răng rắc.

"Cậu không nhả vỏ à?" Từ Đại Cốc thấy cậu giận dỗi nên muốn nói vài câu điều tiết không khí.

"Anh có từng thấy gấu mèo nào nhả vỏ nho chưa?"

"Chưa."

"Ồ, vậy giờ anh thấy rồi đó." Vỏ nho được đặt trên khăn tay.

—— Rồi lại hôn lên má con, đây là lần mẹ con ta gặp nhau, rồi gọi con uống một ly sữa, cho nỗi khổ lòng mẹ vơi bớt, đợi con khôn lớn giúp thù hận lòng mẹ được hoá giải...

Điểm khác biệt giữa kịch và phim truyền hình khá lớn, ít ra trong phim truyền hình Bạch nương tử chưa từng oán hận Hứa Tiên.

Không khí trầm mặc trong giây lát, Từ Đại Cốc không biết làm sao nói: "Cậu là gấu trúc à? Là loại gấu trúc có đen có trắng! Cả đời chỉ muốn được chụp hình?"

Khoé mắt Tả Ngôn vẫn còn dừng trên hai dĩa bánh kia, dù cậu có thể ngăn được tầm mắt nhưng cậu không ngăn được mùi hương đâu.

"Hừ, đây là chuyện bí mật."

Từ Đại Cốc nhìn nhìn người ngồi bên kia, thấy hắn không có phản ứng liền đoán điều thiếu niên nói không biết phải thật hay không.

Tả Ngôn dứt lời, tiếng Trịnh Hoa ho khan nhỏ đi nhiều, ánh mắt nhìn về phía cậu còn có thêm vẻ khϊếp sợ.

Mà Triệu Tuấn Phong lại lần nữa đánh giá cậu, lúc trước hắn ta vẫn luôn nghĩ người khác gọi cậu l;à Gấu Trúc Nhỏ chỉ là biệt danh thôi.

Không nghĩ tới hắn ta được tận mắt chứng kiến gấu trúc tinh, còn từng tra án với cậu! Gấu trúc đáng giá hơn thỏ nhiều lắm!

Là quốc bảo đó trời ạ ——

Ba người tự cảm thán trong lòng như vậy, cũng nhiều thêm một phần kính sợ với Tư Già, ngay cả quốc bảo đều là thủ hạ của hắn, còn bị hắn thu phục đến dịu ngoan như vậy, thần thánh thật.

Tư Già thầm thở dài, ngoan chỗ nào?

Từ Đại Cốc thấy cậu nhìn chằm chằm vào dĩa bánh, cực kỳ có mắt mà dời cái dĩa đến trước mặt cậu.

"Nghe nói cậu thích ăn mấy thứ này nên tôi cố tình mua cho cậu đó. Mau nếm thử dĩa bánh mochi này đi, là bà chủ Cổ Hương Lâu tự tay làm đó, món gia truyền, phải hẹn trước một tuần mới mua được, mau nếm thử đi."

Triệu Tuấn Phong: Món đó rõ ràng do tôi mua! Dù cho là anh mua nhưng không có tôi anh có thể mang vào đây chắc?!

Tả Ngôn trừng mắt nhìn, ý cậu lộ hết trong mắt.

Từ Đại Cốc hiểu ý, nói với Tư Già: "Tư tiên sinh, anh xem xem?"

"Tôi không xem." (*) Tư Già trả lời đầy vô tình, chăm chú xem kịch chứ không để ý đến bọn họ.

(*) Nguyên văn "我不看", Tư Già đang chơi chữ, câu hỏi của Từ Đại Cốc "您看? (Anh xem xem?)" cũng như bình thường người Việt mình hay nói là "Xem xem nên làm thế nào", thay vì Tư Già trả lời "Không" thì ảnh trả lời "Không xem" cho hợp vần với câu trước.

Anh vô tình, anh lạnh lùng, anh cố tình gây sự.

Lão đại không cho ăn nên ai cũng không có cách nào.

Tả Ngôn vừa ăn nho vừa tựa người lên lan can nhàm chán nhìn xuống sân khấu, vở kịch dần đi vào hồi kết.

Tiếp sau vở "Bạch Xà Truyện" là vở "Vụ án Trần Thế Mỹ" (**).

(**) Nguyên văn "铡美案 (Trát Mỹ Án)" nhưng bên mình hay gọi là Vụ án Trần Thế Mỹ.

Lúc này, di động của Từ Đại Cốc rung rung, hắn ta đọc tin nhắn rồi gãi gãi đầu, nói với mọi người hắn ta còn có việc liền rời đi.

Trịnh Hoa dùng khăn tay che miệng, ngực phập phồng lên xuống, Triệu Tuấn Phong vội vàng lấy một viên thuốc cho ông.

"Biết tại sao tôi lại thích Vụ án Trần Thế Mỹ không?" Ngón tay thon dài của Tư Già cầm một hạt dưa đặt ở lòng bàn tay rồi bóp, sau đó đặt nhân hạt lên khay, rồi tiếp tục bóp hạt kế tiếp.

Tả Ngôn nói: "Bởi vì vở kịch đầu tiên anh học là Vụ án Trần Thế Mỹ."

"Biết không ít, còn biết gì nữa?"

"Vở kịch đầu tiên anh dạy cho học trò mình cũng là Vụ án Trần Thế Mỹ."

Tiếng ho khan của Trịnh Hoa trở nên nặng hơn, ngón tay ông run rẩy, Triệu Tuấn Phong nhanh tay rót một chén nữa đưa cho ông, Trinh Hoa uống một hơi.

Chỉ trong thời gian nửa tháng, người này hệt như đã già đi cả chục tuổi.

"Tất cả đều là... Trịnh gia chúng tôi sai, sai cả đời..." Ông đứt quãng nói xong câu này rồi run rẩy cầm hộp gỗ đưa lên.

"Tiên sinh... Vật quy nguyên chủ, Trịnh gia đã gặp báo ứng."

Tư Già thản nhiên nhìn lướt qua hộp gỗ, dựa theo hoa văn bên trên thì ít nhất vẫn có thể phong ấn được vật bên trong, không để những kẻ khác tìm được.

"Tôi lấy nó làm gì?"

Trinh Hoa ngẩng người, ông đã nghĩ rất nhiều nhưng lại chưa từng nghĩ hắn sẽ nói câu nào.

"Nó chính là... của ngài"

Cái gì của ngài? Lòng Triệu Tuấn Phong mang sợ hãi đối với thứ trong hộp.

Từ khi hắn ta tiếp xúc với món đồ này thì ban đêm liên tục gặp ác mộng, mà chỉ cần chạm vào một chút còn khiến vài ngày liên tục không thể nói thành tiếng, bác sĩ cũng không kiểm tra ra bệnh, kém chút nữa hắn ta đã nghĩ mình tiêu đời rồi.

Tư Già nở một nụ cười không có chút hơi ấm, "Những vong linh oán quỷ đó vẫn còn ở thôn Trịnh gia chưa hề tiêu tán, nếu không còn vật này trấn giữ, bọn chúng sẽ không bỏ qua bất kì kẻ nào trong các người."

Trịnh Hoa trầm mặc, chỉ cần nghe học trò mình miêu tả tình cảnh thôn Trịnh gia, trong đầu ông liền nhớ lại những gì ông của ông đã viết trong nhật kí.

Quả nhiên chuyện này là thật, ông của ông không hề bị điên.

"... Nếu Trịnh gia không có ngài thì đã sớm không còn tồn tại". Nếu trước kia còn chấp niệm thì hiện tại ông cũng đã hiểu thấu, là bọn họ xin lỗi hắn.

Ông mở hộp ra, một cỗ âm khí trào lên, Triệu Tuấn Phong cảm thấy xương cốt mình lạnh run.

Trinh Hoa mở cái hộp lên, vẫn còn một lớp hộp, bên dưới là một quyển sách đã ố vàng.

"Đây là di vật của ông tôi, trước đây tôi vẫn luôn cho nó là do ông tôi bị hoang tưởng nên mới viết ra."

Tư Già chưa nhận, Trịnh Hoa liền không thu tay, tay vẫn lơ lửng trên cao.

Tả Ngôn nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Triệu Tuấn Phong liền vươn tay nhận, cậu và hắn ngồi rất gần, lúc cậu mở ra, Tư Già hiển nhiên cũng có thể nhìn thấy.

Trong nhật kí có kể rõ chân tướng năm đó, năm đó ông ta vô tình biết chuyện nhưng lại im lặng không nói gì.

Trong lúc Trịnh gia sắp không giữ được, ông ta lại lựa chọn một cách thức ác độc như vậy.

Dù biết rõ làm như vậy sẽ khiến hồn của Thanh Tu chú ông ta vĩnh viễn không thể yên nghỉ, không thể siêu thoát, nhưng vì người nhà Trịnh gia, ông ta ép bản thân mình phải làm như vậy.

Khi già rồi, ông ta mới biết hối hận.

Lỗi của Trịnh gia tại sao lại để cho một người vô tội gánh vác?

Huống chi chú của hắn đã vì Trịnh gia mà làm nhiều chuyện như thế.