Chương 3

Khi tôi đến bệnh viện đóng viện phí, mẹ vẫn đang ngủ.

Sau đó lại đi siêu thị mua bình giữ nhiệt, nửa con gà, một cân nấm, về nhà hầm canh nấu cơm và làm bài tập.

Sau khi canh gà chín, tôi múc vào bình rồi bắt xe buýt đến bệnh viện.

Mẹ tôi là người rất nhạy cảm.

Từ lúc tôi vào phòng cho đến lúc tôi đặt bình giữ nhiệt trước mặt mẹ mở ra, mẹ đã hỏi đi hỏi lại năm lần:

"Mua bình giữ nhiệt làm gì? Tiền nhiều không có chỗ tiêu à?”

"Hầm cái gì? Thịt gà? Con có tư cách gì mua gà?! Thuốc tê mẹ cũng tiếc, vậy mà con còn mua gà! Con có biết kiếm tiền khó thế nào không?!”

Tôi trầm mặc.

Tôi không giỏi nói dối, càng không giỏi nói dối mẹ.

Cầm hơn 20.000 NDT trong tay, tôi chật vật đấu tranh giữa việc “nói” và “không nói”.

Mẹ nhìn thấy tôi như vậy, giọng điệu không tốt dò xét:

"Có phải con gặp bố không? Con đòi ông ta tiền? Hả?!"

Chữ cuối cùng, giọng bà lạc đi vì tức giận.

Bà nhìn tôi trân trân như con thú sắp mất đi lý trí.

Tôi không dám nhìn vào mắt bà, cúi đầu múc canh, thổi đưa đến miệng bà rồi mới nói:

"Mẹ, mẹ vừa phẫu thuật, cần bồi bổ sức khỏe. Nhà chúng ta..."

Tôi chưa dứt lời.

Mẹ tôi đã giơ tay hất văng thìa, nước súp rơi tung tóe xuống bàn và ga trải giường.

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, dù có mệt chết đói chết thì mẹ cũng không cần ông ta bố thí một xu!”

Ngực mẹ thở hổn hển, bà nắm chặt tay kiềm chế để không ném bình giữ nhiệt, tôi thấy trán bà thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi ngồi xuống mép giường, hít sâu bình tĩnh nhìn bà.

“Mẹ, con biết mẹ có cốt khí! Mẹ muốn chứng minh mình không cần dựa dẫm vào đàn ông! Mẹ đã làm được! Mẹ nuôi con giỏi giang lớn đến bây giờ, quăng Tần kia đến mấy con phố!”

“Nhưng mẹ đừng quên, pháp luật quy định cả bố và mẹ đều có nghĩa vụ nuôi con!”

“Bố và mẹ đã sinh ra con nên bố phải nuôi con! Dựa vào cái gì mẹ phải một mình gánh vác? Mệt chết mệt sống nuôi con ăn mặc ở đi học, thậm chí còn cho con học lớp năng khiếu! Mà ông ta lại thoải mái sung sướиɠ, ôm vợ bé, chơi mạt chược, nuôi con người khác!”

“Nói trắng ra, dù mẹ có mệt chết thì khi con khôn lớn, ông ta già đi, con cũng có nghĩa vụ phụng dưỡng! Mẹ muốn để ông ta ngồi mát ăn bát vàng sao?”

Mẹ tôi trầm mặc.

Bà chưa từng nghĩ đến vấn đề này, từ khi ly hôn đến nay đều gắng đến sức cùng lực kiệt.

Người trong phòng bệnh đều đồng lòng khuyên can, nêu vô số ví dụ lấy lẽ thắng tình tựu chung thành một ý:

Đừng cho tên khốn đó được hời!

Tôi thấy bà ấy rưng rưng, vội nhặt thìa rửa sạch rồi nhanh chóng đút bà ăn.