Chương 2

Cho đến năm lớp 5.

Mẹ bị viêm ruột thừa cấp tính cần phẫu thuật.

Tôi tất tả bận rộn ở bệnh viện nộp tiền mua thuốc, cũng là người ký giấy đồng ý phẫu thuật.

Nhà chúng tôi nghèo vô cùng, nghèo đến mức mẹ tôi còn cố ý hỏi bác sĩ liệu có thể không dùng thuốc tê hay không.

Bác sĩ nói không thể.

Tôi đành bí mật tới tìm bố.

Bố tôi đang ngồi trên bàn chơi bài, căn phòng sương khói lượn lờ nam nữ có đủ.

"Bố, mẹ con bị bệnh, viêm ruột thừa cần phẫu thuật."

“Bảo bà ấy cẩn thận dưỡng bệnh”.

Bố tôi hút thuốc, thản nhiên cầm nắm tiền trên bàn đưa cho tôi: “Con thuê người chăm sóc bà ấy.”

Tôi ước tính số tiền bố đưa cho tôi khoảng 3000, dư sức giải quyết vấn đề trước mắt.

Tôi “Vâng" và nói "Cảm ơn bố".

Lúc này, có người lên tiếng.

"Lão Tần, đây là con gái lớn của ông sao? Tần Huỳnh?"

"Con ông giỏi quá! Thành tích hàng năm đều xếp đầu toàn khối. So với thằng nhãi nhà tôi đỡ lo hơn nhiều!"

Bố tôi ngạc nhiên, ai đó lại tiếp tục.

“Không phải sao? Tất cả đều đứng nhất! Vẽ tranh cũng đạt giải nhất tỉnh.”

"Danh sách toàn thành phố ba tốt! Mộ tổ tiên nhà anh cũng bốc lên khói xanh* rồi.”

{*Mộ bốc lên khói xanh: Điềm lành, biểu thị mọi sự tốt đẹp.}

Đây là lần đầu tiên bố tôi nghe thấy điều này.

Mẹ tôi từng cười khẩy đắc ý trước mặt Trương Hồng, giờ thì bố tôi cũng biết.

Lúc này bố mới quay lại nhìn tôi: "Lợi hại như vậy sao?"

Tôi không nói gì mà chỉ gật đầu.

Bố tôi cười lớn nhìn căn phòng có cả nam lẫn nữ khoe khoang:

"Gen của tôi! Ưu tú! Khiêm tốn!"

Tôi không nhịn được liếc nhìn chiếc vòng vàng ròng 24k đúng kiểu “nhà giàu mới nổi” trên cổ bố, cảm thấy ông ấy có vẻ đang hiểu sai về khái niệm “khiêm tốn”.

“Học vẽ tốn kém, con đã không muốn học nữa từ lâu rồi”.

Tôi nhỏ giọng: “Mẹ con làm việc rất vất vả, mệt mỏi mới sinh bệnh.”

Bố tôi lại cười lớn, mở ngăn tủ dưới bàn và rút một xấp tiền đưa cho tôi:

"Con gái ngoan, mọi việc đều có thể giải quyết bằng tiền, mà tiền thì không phải vấn đề! Sau này bố sẽ chu cấp tiền học vẽ!”

"Bố cũng sẽ chu cấp phí sinh hoạt!"

“Mẹ con quá bướng bỉnh, cứng đầu mới không muốn dùng tiền của bố!”

Ông đánh giá tôi từ trên xuống dưới, có lẽ bực mình vì bộ quần áo tồi tàn nên lại mở ngăn kéo lấy một xấp tiền dúi vào tay tôi:

"Đi trung tâm thương mại mua một ít quần áo đẹp đi. Con gái Tần Bách Vạn ta đây nên ăn mặc khiến người ta chói mù con mắt!"

Tôi cầm hơn 20.000 NDT trong tay.

Lần đầu tiên nhận ra thành tích và sự ưu tú thực sự có thể quy đổi ra tiền.