Chương 7

Tôi đã rút toàn bộ thu nhập từ việc phát sóng trực tiếp. Nhưng chỉ hai giây sau khi rút tiền mặt thành công, đã có rất nhiều yêu cầu hoàn tiền xuất hiện.

Tôi sững người một lúc.

Tôi kiểm tra một chút, ngay sau đó tôi thấy một tựa đề——

"Mọi người, Lâm Nhược Vi không xứng đáng nhận tiền cho việc k/inh t/ởm đó. Việc xin hoàn lại tiền cho trẻ vị thành niên bây giờ sẽ khiến cô ta phải trả nhiều tiền hơn. Dưới đây là các bước thực hiện..."

Tôi hiểu rồi.

Hóa ra ngay từ đầu họ đã có kế hoạch này, chỉ đợi một lượng tích lũy nhất định rồi cùng nhau bùng n/ổ, điều này sẽ trực tiếp khiến tôi phải gánh một khoản nợ lớn.

Tuy nhiên, mục đích của họ e là không đạt được rồi.

Tôi xốc lại tinh thần, đi qua các con phố và ngõ hẻm, cuối cùng cũng đến được một khu dân cư. Đây là tiểu khu nơi Trương Thiến ở.

Trương Thiến là cai ngục của tôi, chịu trách nhiệm quản lý phân khu nhà tù của tôi, chị ấy chăm sóc tôi rất tốt. Sau đó đến một ngày, tôi không bao giờ gặp lại chị ấy nữa.

Lại sau đó nữa, khi tôi ra tù. Trong lúc tôi đang tuyệt vọng vì cùng đường không còn nơi nào để đi, chị ấy lại đưa tôi về nhà, ở đó tôi đã gặp con gái chị ấy, Nam Nam.

Nam Nam bị tai nạn và m/ất một chân.

Nhưng trước đó chị ấy còn nói với tôi rằng Nam Nam nhảy rất đẹp, con bé vừa giành chức vô địch cuộc thi khiêu vũ thành phố, lúc đó trông con bé rất kiêu hãnh.

Nam Nam cũng bị ung thư máu, chị ấy đang đi khắp nơi chạy vạy vay chữa bệnh cho Nam Nam, tôi tìm thấy tài liệu cho vay nặng lãi dưới gầm bàn của chị ấy.

Hôm đó tôi hoảng sợ bỏ chạy khỏi nhà chị ấy trong lúc trời đang mưa tầm tã. Tôi quỳ xuống bùn cầu xin Thư Tâm Vũ buông tha cho bọn họ. Nhưng cô ta chỉ mỉm cười, cao cao tại thượng nhìn tôi:

“Đây là cái giá cho sự phản kháng của cô, hãy nhớ rằng, chính cô là người đã hại bọn họ”.

Là tôi đã hại bọn họ.

Là tôi có lỗi với mẹ con họ.

Tất cả những gì tôi có thể làm là gom góp đủ tiền để cứu mạng Nam Nam. Tôi có thể sống trong vũng bùn lầy dơ dáy b/ẩn th/ỉu, nhưng Nam Nam nhất định phải sống tốt.

Tôi muốn con bé có một cuộc sống thật tốt đẹp.

….

Đang nhớ lại, tôi định đi lên lầu nhưng ngay sau đó đã bị mọi người phát hiện.

Họ kéo khẩu trang trên mặt tôi xuống, vừa t/át vừa ch/ửi tôi:

"Là Lâm Nhược Vi!"

"Thật sự là cô ta, trước đây cô ta còn giả vờ n/ôn ra máu, thật ghê tởm, tôi muốn xem cô ta có thật sự n/ôn ra máu hay không."

Đám đông kéo đến rất nhanh, tôi muốn bỏ chạy ngay nhưng lại đau quá.

“Tránh ra.” - Tôi miễn cưỡng nói, sau đó định chạy đi.

Nhưng tôi căn bản không chạy được, họ cứ đuổi theo tôi, dùng điện thoại di động chụp ảnh mặt tôi, bao vây tôi, tôi không thể trốn thoát khỏi họ được.

"Tránh ra đi……"

Bụng quặn thắt, tôi cố đẩy bọn họ ra.

Nhưng bọn họ cứ bám dai như đỉa, cố sống cố ch/ết không chịu tránh ra.

"Sao cô phải chạy trốn? Không phải ngày nào cô cũng phát sóng trực tiếp sao? Nào, hãy phát sóng ngay bây giờ đi.”

"Nào, tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi, cô không cần dùng điện thoại của mình điện thoại nữa đâu.”

"Đúng đúng!"

Một chiếc camera lỗ đen đang hướng về phía tôi. Nhưng tôi không thể nói được gì cả. Cổ họng tôi dâng lên vị tanh ngọt quen thuộc, không dám mở miệng nói chuyện.

"Nói đi! Cô không phải rất giỏi cọ nhiệt với người nổi tiếng sao? Tại sao bây giờ lại không nói gì vậy?"

Đột nhiên có người đẩy mạnh tôi.

Không thể chịu đựng được nữa, tôi loạng choạng ngã xuống đất.

"Khụ khụ..." - Tôi ho hai lần, sau đó ho ra một ngụm máu lớn.

"Này, đừng nói cô ta làm từ sứ nhé, tôi chỉ chạm nhẹ vào cô ta thôi, tôi không làm gì cô ta cả." - Người đàn ông vẫn đang nói, nhưng tôi không thể trả lời.

Chỉ có thể ho ra máu.

Ho và ho rồi bắt đầu liên tục n/ôn ra máu.

Tôi đau quá.

"M/ẹ k/iếp, đừng diễn nữa, Lâm Nhược Vi, chúng tôi đều biết cô là loại người gì, cho dù cô có diễn như vậy cũng không chiếm được cảm tình của ai, không ai thương hại cô đâu.”

"Đừng diễn nữa, tôi biết ngươi trong miệng cô có túi máu, tôi xem xem sau khi n/ôn xong cô định làm gì. Cố Thâm và Thư Tâm Vũ đang truyền hình trực tiếp công bố về đám cưới sắp tới. Cô cho rằng làm như vậy sẽ gây ra hỗn loạn à?”

"Nếu cô còn làm điều này một lần nữa, tôi sẽ kết nối với mọi người, phát trực tiếp."

….

Vô số lời nguyền rủa ập tới nhưng tôi còn tâm trí đâu mà quan tâm. Tôi chỉ biết tôi đang rất đau.

Đau quá.

Liên tục n/ôn ra máu.

Tôi muốn bò ra khỏi đám đông nhưng lại bị chặn lại. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, liên tục có người kéo đến, thậm chí cả truyền thông cũng tới. Họ liên tục chụp ảnh tôi.

Sự nhếch nhác của tôi như tăng thêm niềm hân hoan cho họ.

Không có lối thoát.

"Oẹ..."

Sau khi tôi nôn ra máu lần nữa, có một giọng nói vang lên——

“Vẫn còn túi máu sao?”

"...Vậy thì, không phải cô ấy... thực sự nôn ra máu chứ?"

Khung cảnh ồn ào vừa rồi lập tức im lặng. Lập tức có người mạnh danh tới mở miệng tôi ra xem.

Nhưng họ không thể tìm thấy bất cứ thứ gì.

Không có túi máu nào cả.

Qua đôi mắt đẫm lệ, tôi nhìn thấy sự hoảng loạn trên khuôn mặt họ. Có người vừa mới kết nối trực tuyến, trong phòng phát sóng trực tiếp của điện thoại di động, là khuôn mặt của Cố Thâm.

Anh ấy cau mày, nhìn chằm chằm vào tôi qua màn hình.

Tôi chợt cười.

Cười đến rơi nước mắt.

Anh không nói gì, môi mím chặt, trong mắt như đang giãy dụa điều gì đó. Nhưng tôi đã không còn muốn đoán xem anh ấy đang nghĩ cái gì nữa rồi.