Chương 12

Thư Tâm Vũ ngã bệt xuống đất, hai mắt mở to, trông vô cùng kinh hãi. Ở bên ngoài, tiếng chụp ảnh liên tục vang lên, đèn flash nhấp nháy liên hồi khiến nơi đây sáng như ban ngày.

"Sở dĩ tôi hiện tại không động đến cô, chính là vì để nói những lời này..." - Cố Thâm giọng nghẹn ngào nức nở:

"Tôi xin cô, hãy làm cho Vi Vi sống lại.”

"Tôi cầu xin cô, hãy giúp cô ấy sống lại."

Thư Tâm Vũ không ngừng bò lui về phía sau, trong lòng cô ta gào thét:

"Hệ thống, hệ thống, hệ thống! Nhanh! Hắn thật sự đã nhớ lại! Nhanh!"

"Ký chủ, đừng lo lắng, tôi sẽ kích hoạt nó ngay bây giờ..."

Tôi nhìn thấy một vòng tròn tia sáng như những gợn sóng trải ra từ quả bóng nhỏ, ngày càng mở rộng và lớn dần và bao phủ lấy hết tất cả những người có mặt ở đó.

"Được rồi, kí chủ, cô thử đi." - Hệ thống nói.

Thư Tâm Vũ cố gắng điều chỉnh giọng nói trở lại bình thường, lại nhìn Cố Thâm, nhẹ giọng nói:

"A Thâm, em không biết anh đang nói cái gì."

"Ha!" Nhưng đáp lại cô ta chính là nụ cười nhạt lạnh lùng của Cố Thâm.

Ngay sau đó, Cố Thâm tóm lấy cổ cô ta, ấn cô ta vào tường:

“Tôi nói, hồi sinh cô ấy!” - Anh ấy hung ác trừng mắt nhìn Thư Tâm Vũ:

“Cô có nghe rõ không?”

Sự kinh hãi trên mặt Thư Tâm Vũ vào lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.

Quả bóng nhỏ bên cạnh cô không ngừng kêu lên:

"Đã xảy ra gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Nó không có tác dụng!"

Quả bóng nhỏ liên tục kêu, sau đó nó lại một lần nữa kích hoạt gợn sóng đó. Nhưng, vẫn vô dụng.

Mặt Thư Tâm Vũ đỏ bừng vì ngạt thở. Cố Thâm như muốn b/óp ch/ết cô ta ngay tại chỗ.

Giới truyền thông bên ngoài vẫn đang quay phim, mọi người đều sửng sốt. Chỉ có chị Thiến vẫn thản nhiên đứng bên giữ cửa. Chị cứ cười, vừa cười chảy nước mắt, tiếng cười tràn ngập không gian, nghe có chút quỷ dị.

“Hệ thống cứu tôi, cứu tôi…” - Thư Tâm Vũ trong lòng không ngừng kêu gào.

Quả bóng nhỏ lại tiếp tục phát ra luồng sóng giống ban nãy, như cố gắng cứu vãn tình thế, nhưng lần này vẫn không có tác dụng, thậm chí—

"Rắc rắc!" Một tia chớp lóe lên, quả bóng nhỏ như bị ch/ập điện, bốc ra khói trắng.

"Bang Bang!" Quả bóng lại rung rung mấy cái rồi rơi từ giữa không trung xuống, bất động.

"Hệ thống, ngươi làm sao vậy, hệ thống?" - Thư Tâm Vũ kinh hãi kêu lên.

“Phát sinh sự cố, có vấn đề hư hỏng không xác định, cần phải đưa về nhà máy sửa chữa.” - Giọng nói máy móc lại vang lên.

Cùng lúc đó, tôi dường như nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị vỡ.

"Rắc rắc..."

Sau đó là một loạt tiếng xôn xao bàn tán của đám phóng viên ở ngoài cửa.

"Tại sao tôi lại có cảm giác như mình vừa nhớ ra điều gì đó? Là vấn đề ở tôi à?"

"Không, không chỉ có anh, tôi tựa hồ cũng nhớ ra cái gì này!”

"Là việc xảy ra từ trước của Lâm Nhược Vi!"

"Đúng, ôi trời ơi, tôi bị sao vậy? Ơ, tại sao trên máy ảnh của tôi lại có thứ gì đó mà trước đây chưa từng có vậy?"

"Tôi cũng thế, tôi phải kiểm tra lại tệp lưu trữ của mình mới được.”

"Tôi cũng sẽ xem, ơ... của tôi cũng có này!"

"Ông Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy..."



Thư Tâm Vũ từng dựa vào hệ thống để Cố Thâm quên đi tôi, xóa đi phần lớn dấu vết về sự tồn tại của tôi trên thế giới này. Bây giờ hệ thống đã bị hỏng, mọi thứ cô ta từng muốn giấu sẽ lại xuất hiện trong ký ức của mọi người.

"Không!" - Thư Tâm Vũ dùng hết sức lực hơi quay đầu lại nhìn cái gì đó, nhưng giây tiếp theo——

"Ah!" - Cô ta thét lên một tiếng chói tai.

"Lâm Nhược Vi? Quỷ, có quỷ!" - Cô ta nhìn chằm chằm vào phía tôi đang đứng, đ/iên cuồng gào thét.

Tôi lơ lửng trên không nhìn cô ta, sau đó đưa tay nhặt quả bóng nhỏ nằm lăn lóc trên mặt đất lên. Cho nên, vì tôi động vào thứ này, nên cô ta mới nhìn thấy tôi à?

“A——” Thư Tâm Vũ rú lên một tiếng sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch, cắt không còn giọt m/áu. Cô ta sợ đến mức gần như ch/ết ngất.

Cố Thâm, người đang b/óp cổ Thư Tâm Vũ, nghe thấy cô ta gọi tên tôi, lập tức thả Thư Tâm Vũ ngã xụi lơ xuống, nhìn về hướng Thư Tâm Vũ đang nhìn.

"Vi Vi, em đang ở đây đúng không? Vi Vi?" - Anh ấy bước về phía tôi.