Chương 13

"Vi Vi, Vi Vi em nói gì đi..." - Anh ấy cứ đi đi lại lại trong phòng như thể đang tìm tôi, trông vô cùng đau khổ. Mà tôi, chỉ cau mày nhìn anh ấy.

Yêu một người có thể chỉ là trong chốc lát, buông tay một người cũng vậy. Đau khổ mà tôi đã trải qua đủ khiến tôi dứt khoát buông bỏ anh ấy rồi. Tôi không còn yêu anh ấy nữa.

“Cô!” - Anh ấy không nhận được bất kỳ phản hồi từ tôi, thế là lại túm lấy Thư Tâm Vũ, muốn hỏi thêm gì đó từ cô ta.

Nhưng Thư Tâm Vũ chẳng thể làm gì ngoài cầu xin anh ấy, cô ta nói rằng cô ta cũng không thể làm gì. Ha, đó là đương nhiên, hệ thống của cô ta biến mất rồi, cô ta còn tài phép gì được cơ chứ.

Người bên ngoài vẫn đang quay phim, chị Thiến vẫn đ/iên cuồng cười.

Toàn bộ thành phố bị bao phủ bởi mây đen, rõ ràng đang là ban ngày nhưng lại tối đen như mực. Tôi bay lên, từ trên cao nhìn xuống thành phố. Toàn bộ thành phố bị bao trùm bởi lớp màng đen, nhưng hiện tại nó đang không ngừng tan chảy.

Có những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Mọi người dường như đã nhớ lại mọi chuyện.

Hotsearch lại bùng nổ——

# Lâm Nhược Vi đã ch/ết #

# Cố Thâm đã khôi phục trí nhớ #

# Lâm Nhược Vi muốn sử dụng bức ảnh trên phát sóng trực tiếp để làm di ảnh #

# Tai nạn khiến Cố Thâm mất trí nhớ là do Thư Tâm Vũ gây ra #

# Dường như đã xảy ra chuyện gì đó dư thừa trong trí nhớ của tôi #

# Nhà họ Lâm ăn năn hối hận #

# Nhà họ Lâm tuyên bố đã bị điều gì đó che đậy, Lâm Nhược Vi là con gái ruột của nhà họ Lâm #



Hệ thống biến mất, mọi người liền triệt để tỉnh ngộ.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà chị Thiến đã sớm được phát sóng trực tiếp. Từng sự kiện trước đó cũng nhanh chóng được bóc trần.

Ví dụ như việc yêu cầu hoàn tiền cho trẻ vị thành niên đã được thiết lập ngay từ đầu.

Hay như chuyện tôi lái xe đ/âm vào Thư Tâm Vũ, cô ta đã nhờ đến sự trợ giúp của hệ thống để che đậy một số dấu vết, nhưng từ đầu đến cuối những thứ đó vẫn luôn ở đó. Hiện tại, tất cả những thứ hệ thống giúp cô ta che đậy đều bị phơi bày trước mặt mọi người.

Mọi người nhìn thấy Thư Tâm Vũ vừa là đạo diễn vừa là diễn viên, còn tôi là người bị đẩy lên xe trong tình trạng hôn mê.

Quá khứ của tôi và Cố Thâm cũng được họ nhớ lại.

Chúng tôi yêu nhau như thế nào, tình yêu của chúng tôi đẹp đẽ ra sao, từng chút một hiện ra trong tâm trí bọn họ. Bọn họ ca ngợi chúng tôi là cặp đôi trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, là một đôi trời sinh.

Nhưng cuối cùng thì……

"Rầm ầm ầm..."

Một tia sét xé toạc bầu trời, sấm sét ầm ầm.

Trời mưa như trút nước. Cơn mưa tầm tã cuốn trôi lớp màng đen tối bao bọc thành phố, như gột rửa những bẩn thỉu, trả lại sự sạch sẽ vốn có của thành phố.

Tôi cúi đầu xuống, quả bóng trong tay tôi rời ra từng mảnh, sau đó từ từ tan thành tro bụi.

"Ah!"

Ở phía dưới, Thư Tâm Vũ hét lên trong phòng của chị Thiến. Tôi bay trở lại phòng. Thư Tâm Vũ đang bị Cố Thâm s/iết cổ đến mức khoé miệng rỉ m/áu. Sau đó, cô ta dường như nhớ ra điều gì đó, điên cuồng cười lớn:

"Muốn hồi sinh Lâm Nhược Vi?" - Cô ta hung ác nhìn Cố Thâm:

"Việc đó hoàn toàn không có khả năng."