Chương 45

Vũ Mộng Địch và Dương Nhất Phàm vốn tấn công về phía Từ Tam Thạch nay mục tiêu đã đổi thành Giang Nam Nam.

Nhưng hai người cảm thấy có chút quái lạ, không hiểu tại sao Giang Nam Nam thấy bọn họ công kích đến cũng không chút di chuyển. Lúc này không phải nàng bị dọa hoảng sợ mà đang liếc mắt nhìn Từ Tam Thạch nở nụ cười khinh thường.

Ở dưới sàn đấu, Đường Nhã không khỏi căng thẳng đứng bật dậy. Giang Nam Nam không tránh cũng không biểu hiện sợ hãi vì Tương Âm đã dặn dò như thế.

Đường Nhã biết Tương Âm làm như thế vì cái gì nhưng nàng là thật sự lo lắng. Lỡ không như Tương Âm dự đoán thì Giang Nam Nam không phải bị thương nặng hay sao?

Nghĩ như thế Đường Nhã tức giận nhìn về phía Từ Tam Thạch, ánh mắt như đang muốn nói: "Ngươi bảo vệ nàng như thế à?"

Thật lòng Từ Tam Thạch không ngờ đối thủ lại phối hợp ăn ý đến mức này. Tuy hắn đoán đối phương đã có phòng bị với kỹ năng Huyền Minh Trí Hoán nhưng dù sao bọn họ đã tấn công rồi, ít nhiều phải có chút lúng túng. Ấy vậy mà bọn họ lại tương kế tựu kế đáp lại một đòn tấn công khác như thế này.

Ánh mắt khinh thường của Giang Nam Nam và sự tức giận Đường Nhã truyền đến qua ánh mắt như mồi lửa châm vào khối thuốc nổ đang ngủ yên. Hai mắt Từ Tam Thạch đỏ rực lên.

"Biến."

Một tiếng gầm thật lớn phát ra từ miệng của Từ Tam Thạch. Sau đó Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của hắn nện mạnh xuống mặt đất.

Một quầng sáng màu đen từ tấm chắn không ngừng khuếch tán ra bên ngoài bao trùm lấy phạm vi 10 thước vuông. Cứ y hệt như một cái l*иg khí khóa chặt lấy mọi thứ.

Trong quá trình ấy, từng tiếng ầm ầm từ bên trong l*иg khí không ngừng vang lên. Cơn chấn động kia đã đẩy Giang Nam Nam đi lệch sang một hướng đồng thời bao phủ lấy hai người kia.

Đoản kiếm của Dương Nhất Phàm đã vỡ nát. Thánh Diệu Thập Tự Trảm của Vũ Mộng Địch thì không ngừng phát ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, trông như muốn phá vỡ l*иg khí mà ra ngoài.

Cũng ngay lúc này, ánh sáng phát ra từ Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn nháy mắt trở nên rực rỡ. Mặt ngoài của lá chắn đột nhiên vặn vẹo, sau đó cả tấm chắn bắt đầu biến hóa.

Trên mai rùa xuất hiện hình một con rắn màu xanh. Hai mắt con rắn ấy có màu hồng, sau khi nó xuất hiện, ánh sáng màu đen bỗng chống hóa thành màu xanh lục.

Từng tiếng nổ lớn vẫn tiếp tục vang lên, Thánh Diệu Thập Tự Trảm vốn sắp thoát ra được nháy mắt vỡ nát. Không những thế, Dương Nhất Phàm đứng mũi chịu sào, cả người ngã nhào xuống đất.

Vũ Mộng Địch có tu vi là Hồn Vương nên cũng khá hơn Dương Nhất Phàm nhiều nhưng cả người cũng bị mất thăng bằng mà hạ xuống mặt đất. Thần Thánh Song Kiếm trở về đan chéo trước ngực, Hồn Kỹ thứ ba xuất hiện.

Hai cánh Thiên Sứ phía sau di chuyển về phía trước bao phủ lấy cơ thể của nàng tạo thành một cái kén ánh sáng. Nhờ thế mới ngăn cản được sự tấn công từ quầng sáng màu xanh thẫm.

Đường Nhã ngạc nhiên quay về phía Tương Âm nhưng nàng không ngờ trên mặt Tương Âm thế nhưng hiện lên vẻ phấn khích. Nhạc Miên Linh và Mã Tiểu Đào cũng không hề kém đi nơi nào.

Võ Hồn của ba người tuy không phải là Thần Thú hoàn chỉnh nhưng gặp khí tràng cũng sẽ bị kí©h thí©ɧ. Cả ba chỉ cảm thấy máu trong người dường như đang sôi trào tuy nhiên vẫn cố kiềm chế cảm xúc.

Trái ngược với tâm trạng của học viện Sử Lai Khắc, bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, tất cả đều ngẩn người. Tiếu Hồng Trần luôn mang vẻ mặc kiêu ngạo cũng không kềm được mà mở to mắt:

"Không, không thể nào. Ngoài ta ra không thể nào còn có người có Võ Hồn có huyết mạch Thần Thú. Huyết mạch Thần Thú không phải đã biến mất hết rồi sao?

Nếu không phải Võ Hồn của ta biến dị thì cũng không thể nào mang theo hơi thở Thần Thú được. Đây là… Huyền Vũ?"

Trên sàn đấu, sau khi Võ Hồn đã phá vỡ phong ấn, Từ Tam Thạch lại một lần nữa trở về che chắn phía trước Giang Nam Nam.

Lúc này cả người hắn không còn giống như trước nữa. Thân hình không những cao lớn mà khôi ngô không khác biệt mấy với người trưởng thành mà mái tóc ngắn ẩn ẩn một chút ánh sáng màu xanh. Cơ thể cao lớn trông y hệt như một ngọn núi sừng sững khó mà vượt qua được.

Một lúc sau, hiệu quả của Huyền Minh Chấn mới hoàn toàn biến mất. Dương Nhất Phàm ngã dưới mặt đất đã hoàn toàn rơi vào trạng thái choáng váng, muốn đứng dậy cũng không thể.

Từ Tam Thạch ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng. Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn trong tay hắn bùng nổ một quầng sáng màu xanh lục, quầng sáng ấy bay ngược về phía hắn khiến cả người hắn lại lần thứ hai biến đổi.

Phần áo phía trên người hắn nháy mắt rách nát. Một luồng sáng màu xanh thẫm lại xuất hiện không ngừng lan tỏa ra bên ngoài, bầu không khí trên sàn đấu nháy mắt trở nên đặc dính lại.

Hồn Hoàn thứ ba trên người hắn lóe sáng, hiện giờ hắn không còn giống Hồn Sư bình thường nữa mà ngược lại trông hệt như một con Hồn Thú hung mãnh. Hồn Kỹ thứ ba, Huyền Minh Lực với huyết mạch Huyền Vũ có tác dụng tăng phúc mạnh mẽ, thực lực của hắn gần như tăng lên gấp đôi.

Hơn nữa trong trạng thái này, Huyền Minh Lực không chỉ có tác dụng gia tăng thực lực mà còn lan tỏa ra bên ngoài. Cho nên bầu không khí xung quanh mới trở nên bết dính, đấy là kết quả từ việc Huyền Minh Lực nháy mắt ngưng tụ được một lượng lớn nguyên tố thủy.

Dương Nhất Phàm tạm thời mất khả năng chiến đấu nhưng Vũ Mộng Địch thì không. Sau khi tác dụng của Huyền Minh Chấn biến mất, nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Một chiêu này không thể nào phát ra từ một Hồn Tông được. Nhất là khi nàng thấy cả người Từ Tam Thạch trở nên cao lớn vạm vỡ, tuy nàng không rõ chuyện gì vừa xảy ra nhưng ngay lập tức quyết định. Tiến công!

Nàng phải tranh thủ thời gian cho Dương Nhất Phàm hồi phục. Sự tự tin ban đầu đã biến mất, lúc này bản thân nàng cũng không biết được kết quả trận đấu này sẽ thế nào.

Thần Thánh Song Kiếm bay lên cao, Hồn Hoàn thứ ba trên người nàng lóe sáng, một quầng sáng màu vàng xuất hiện. Có thể thấy phía sau Vũ Mộng Địch xuất hiện một ảo ảnh Thiên Sứ sáu cánh khá mơ hồ.

Khi ảo ảnh này vừa xuất hiện, cả người Vũ Mộng Địch như được phủ xuống một lớp màn màu vàng. Hồn Kỹ thứ ba, Thiên Sứ Phù Hồ, kỹ năng này có tác dụng tăng lực công kích lên gấp đôi.

Tiếp đó, Hồn Hoàn thứ năm màu đen của Vũ Mộng Địch lại lóe sáng, các khán giả bên dưới thấy một màn này đều nín thở, mở to mắt. Đây là trận đấu đầu tiên xuất hiện Hồn Hoàn mười vạn năm, ai cũng muốn được nhìn rõ một chút, Hồn Kỹ vạn năm rốt cuộc mạnh đến mức nào đây?

"Thiên Sứ, Phong Thần Trảm!"

Vũ Mộng Địch khẽ quát, 5 chữ này không phải đơn giản chỉ báo ra tên Hồn Kỹ mà từng tiếng lại mang theo từng tiếng gió rít gào. Chữ "Trảm" cuối cùng vang lên cũng là lúc Thần Thánh Song Kiếm hợp lại thành một.

Một thanh trường kiếm sắc bén dài hơn 10 thước, rộng chừng 3 thước xuất hiện đánh thẳng về phía Từ Tam Thạch. Một chiêu này vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên của vị trọng tài chính là bay người đến chuẩn bị đỡ lấy, vì hắn tuyệt đối không nghĩ rằng Từ Tam Thạch sẽ đỡ được một kích này.

Kỹ năng này của Vũ Mộng Địch là kỹ năng được kết hợp từ ba Hồn Kỹ thứ nhất, ba và năm của nàng. Hơn nữa, Võ Hồn Thiên Sứ của nàng khá mạnh, một kích này của nàng có thể so được với uy lực công kích của Hồn Đế.

Cho dù ở học viện Sử Lai Khắc, loại công kích này cũng phải do một đệ tử Hồn Vương xuất sắc mới có thể phóng thích ra được. Huyền Vũ Giác Tỉnh của Từ Tam Thạch mang đến một luồng áp lực khủng bố cho Vũ Mộng Địch. Trước mặt là cơ hội ngàn năm có một để đánh bại học viện Sử Lai Khắc, học viện Chính Thiên làm sao có thể bỏ qua được.

"Nam Nam, ba giây đủ không?"

Đối mặt với luồng áp lực khủng bố đang không ngừng tiến về phía mình, Từ Tam Thạch cầm Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn đã tiến hóa trong tay không chút sợ hãi.

"Đủ rồi." Giang Nam Nam nhỏ giọng đáp.

Ngay sau đó, tấm chắn trong tay Từ Tam Thạch dâng lên cao, ba Hồn Hoàn trên người hắn cũng lóe sáng. Càng kinh khủng hơn là khi ba Hồn Hoàn này tụ hội lại một chỗ thì cùng dung hợp vào nhau, hóa thành một Hồn Hoàn màu đen sáng chói.

Con rắn màu xanh trên Huyền Vũ Thuẫn lúc này như thức tỉnh, đầu lưỡi đưa ra bên ngoài, hai mắt mở to. Một ảo ảnh kết hợp giữa rắn và rùa xuất hiện sau lưng Từ Tam Thạch. Thiên phú của huyết mạch Thần Thú, Hồn Hoàn tổ hợp.

Ba Hồn Kỹ mà Từ Tam Thạch đang sử dụng lần lượt là Huyền Minh Chấn, Huyền Minh Thuẫn Trận và Huyền Minh Chi Lực. Cả ba kết hợp lại làm một, uy lực liền tăng lên cấp bậc vạn năm. Nhưng, nếu có người tỉ mỉ quan sát sẽ thấy khi hoàn thành xong bước này, sắc mặt Từ Tam Thạch đã tái nhợt.

Quầng sáng màu đen lượn lờ xung quanh Huyền Vũ Thuẫn nháy mắt mở rộng ra, gần như trong nháy mắt tăng lên phạm vi ba thước. Thuẫn Diện Khuynh Tà xuất hiện đỡ lấy một kích có uy lực khủng bố Thiên Sứ Phong Thần Trảm.

Tích tắc trong lúc hai Hồn Kỹ vạn năm va chạm vào nhau, cả sàn đấu rung lên từng cơn. Bức màn phòng vệ ở bên ngoài không ngừng được tăng cường, cho nên lúc này những người ở bên ngoài không sao thấy rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Vũ Mộng Địch ngàn vạn lần không ngờ cục diện sẽ biến hóa theo hướng này. Khi Thiên Sứ Phong Thần Trảm vừa va chạm với Huyền Vũ Thuẫn, nàng cảm thấy như công kích của mình đang đánh vào một vùng đại dương mênh mông, sau đó khắp nơi vang lên từng tiếng nổ.

Mà nàng sau khi sử dụng đồng thời ba Hồn Kỹ thì Hồn Lực trong cơ thể cũng suy giảm nghiêm trọng. Đột nhiên một tiếng rống thật lớn vang lên vọng khắp quảng trường.

Tiếng rống này như báo hiệu có một thần thú vừa thức tỉnh, lấy mốc là Từ Tam Thạch kéo dài phủ xuống gần nửa sàn đấu. Thậm chí cả vị trọng tài cấp bậc Hồn Thánh kia cũng bị tiếng rống này làm hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, cả người như bị vây trong đầm lầy không thể nhúc nhích được.

"Nam Nam, chính là lúc này."

Giọng nói có chút khàn khàn của Từ Tam Thạch vang lên bên tai Giang Nam Nam. Cả người Giang Nam Nam nháy mắt biến mất, lúc này ánh sáng phát ra từ va chạm của Huyền Minh Thuẫn và Thiên Sứ Phong Thần Trảm còn quá rực rỡ nên căn bản không ai thấy rõ được nàng đã di chuyển ra sau lưng Vũ Mộng Địch bằng cách nào.

Giang Nam Nam vừa đi đến phía sau Vũ Mộng Địch liền nhẹ nhàng bay lên đá một cước vào lưng Vũ Mộng Địch. Lúc này Vũ Mộng địch đang bị trói chặt trong uy lực của tiếng rống ban nãy, nên không thể nào phản kháng được.

Tính toán của Từ Tam Thạch vô cùng chính xác, ba giây, trong ba giây này, cả người nàng hoàn toàn không thể làm gì được. Ngay cả vị trọng tài cấp bậc cao thế kia cũng bị chấn động, một giây sau mới khôi phục lại bình thường.

Vũ Mộng Địch bị Giang Nam Nam từ sau đá một cái cả người bay lên thành một đường vòng cung, Giang Nam Nam khi chiến đấu hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng động lòng người nữa.

Tay phải nàng nắm lấy mái tóc dài của Vũ Mộng Địch, hai chân vòng qua cổ sau đó xoay một vòng trên không trung. Cả người Vũ Mộng Địch như mất hết sức lực bị quăng ra ngoài đập vào bức màn phòng hộ rồi rơi xuống đất.

Cả qua trình không đến ba giây, đến khi Vũ Mộng Địch tỉnh táo lại liền cảm thấy cả người đau nhức, còn bản thân đã nằm bên ngoài sàn đấu. Đau nhất phải là hai bên cổ của nàng, mạch máu bị siết chặt không thể lưu thông khiến nàng phải mất vài giây mới hoàn toàn bình thường lại.

Còn Dương Nhất Phàm thì không cần nhắc đến, Từ Tam Thạch không đợi Giang Nam Nam ra tay đã tiến tới đá một cái, người kia như một bao cát lập tức rơi khỏi sàn đấu. Ngay cả Vũ Mộng Địch còn bị choáng váng hết 3 giây, hắn có tu vi thấp hơn nàng nhiều nên có thể nói là tương đối bi kịch.

Nếu xét thực tế, trong trường hợp một đấu một, cho dù Từ Tam Thạch phá vỡ được phong ấn cũng chưa chắc là đối thủ của Vũ Mộng Địch, vì căn bản điểm yếu của hắn là tấn công. Sau khi hắn sử dụng Huyền Vũ Lực, Hồn Lực trong cơ thể hắn sẽ tiêu hao với tốc độ chóng mặt. Mà Giang Nam Nam lại là Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công, hoàn toàn phù hợp để hợp tác với hắn.

Những người sáng suốt ở bên ngoài vì không rõ tình hình trận đấu nên cũng khá bất ngờ khi thấy học viện Sử Lai Khắc đã có một trận thắng đầu tiên.

"Chúng ta thắng."

Cả người Từ Tam Thạch bắt đầu đứng không vững, ánh sáng màu xanh lục trên người hắn dần dần biến mất. Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, cả người lảo đảo muốn ngã, mũi và miệng còn chảy máu nữa.

Cho dù đã sử dụng Huyền Minh Lực nhưng làm sao Từ Tam Thạch có thể dễ dàng đỡ lấy một kích toàn lực của Vũ Mộng Địch tương đương uy lực của một Hồn Đế được chứ? Dĩ nhiên bản thân hắn đã bị thương không nhẹ, trong tình hình cứ như bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể ngã xuống đất.

Trước khi hắn kịp ngã xuống thì đã có người tiến lên đỡ hắn, dĩ nhiên người đó không phải là Giang Nam Nam rồi. Một giọng nữ trong trẻo có phần bá khí vang lên khiến Từ Tam Thạch đen mặt:

"Giữ được lời hứa! Như vậy mới đáng mặt nam nhi chứ!" Đường Nhã nắm vai Từ Tam Thạch cười rực rỡ.

"Tiểu Nhã à, có ai bảo ngươi biến sắc mặt rất nhanh chưa?" Từ Tam Thạch dựa vào lực đỡ của Đường Nhã mà đứng vững.

"Nói nhiều! Mau đi thôi!" Đường Nhã không thèm trả lời mà cùng Giang Nam Nam đi xuống đài trước.

"Đấu 2-2-3, trận đầu tiên, học viện Sử Lai Khắc thắng."

Vị trong tài kia ngay cả khi tuyên bố kết quả trận đấu, gương mặt vẫn còn vẻ bất ngờ.

Đừng nói là hắn, cho dù các lão sư của các học viện cao cấp Hồn Sư, Hồn Đạo Sư khác cũng chưa từng gặp qua trường hợp Võ Hồn tiến hóa. Mà sau khi tiến hóa uy lực còn tăng mạnh đến vậy.

Đừng quên, tu vi của Vũ Mộng Địch đã là cấp 53, cộng thêm Võ Hồn Thiên Sứ mạnh mẽ, thực lực của nàng hoàn toàn đủ sức đối phó với bất cứ Hồn Vương đỉnh cấp nào. Không ngờ nàng lại thua trước tổ đội của Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.

Có điều lúc này Từ Tam Thạch đã trọng thương, cho nên nếu đây là trận đấu sinh tử thì kết quả thế nào khó nói lắm. Còn xét về thi đấu thì đúng là Hồn Tông đã thắng Hồn Vương. Hơn nữa trận đấu này cũng không phải là đoàn chiến mà chỉ là hai đấu hai.

Bên phía đội của học viện Chính Thiên, trừ đội trưởng Diệp Vô Tình đến các học viên còn lại đều mang vẻ mặt u ám đến đáng sợ. Vốn trận đầu ngày hôm nay tràn ngập hi vọng chiến thắng học viện Sử Lai Khắc, vậy mà kết quả lại như một chậu nước hắt thẳng vào mặt bọn họ.

Khu vực chờ chiến đấu của học viện Sử Lai Khắc…

"Tên Từ Tam Thạch này có vẻ không ổn rồi, ta cùng Nam Nam đưa hắn trở về tửu điếm đi. Dù sao trận sau chúng ta cũng sẽ không phải là người ra thi đấu đúng không?" Đường Nhã quay sang Tương Âm và được một cái gật đầu.

"Trận thứ hai này Trần học trưởng không phiền khi thi đấu với Tiêu Tiêu chứ?" Tương Âm quay về phía Trần Tử Phong.

"……Được thôi!" Trần Tử Phong gật đầu.

"Cố lên!" Tương Âm quay sang vỗ vai Tiêu Tiêu.

"Ân." Tiêu Tiêu trong mắt tràn ngập kiên định gật đầu rồi bước ra sân.

Trần Tử Phong nhìn sang hai thành viên của học viện Chính Thiên cao giọng nói:

"Học viện Sử Lai Khắc, Trần Tử Phong."

Tiêu Tiêu nghe thấy thế theo bản năng nói:

"Tiêu Tiêu."

Hai gã học viện Chính Thiên thấy Trần Tử Phong có chút bất ngờ, dù sao Trần Tử Phong cũng là lần đầu tiên tham gia thi đấu. Đặc biệt là hắn là người của đội chính thức càng khiến bọn họ kiêng kỵ.

"Học viện Chính Thiên, Đường Tiêu Lệ."

"Học viện Chính Thiên, Huyết Lang."

Hai gã đệ tử của học viện Chính Thiên lần lượt báo tên. Đường Tiêu Lệ có dáng người cao ráo, nhưng không quá cường tráng, đôi mắt rất có thần, đáy mắt mơ hồ ẩn ẩn tia sáng màu tím.

Thân hình của Huyết Lang so với Đường Tiêu Lệ thì kém một chút thế nhưng khôi ngô, bả vai và bắp tay cường tráng hơn.

Đường Tiêu Lệ và Huyết Lang nhìn thấy Trần Tử Phong chỉ thoáng giật mình nhưng sau khi nhìn sang Tiêu Tiêu thì lại chuyển sang kinh ngạc.

Lúc trước bọn họ đã từng thấy Tiêu Tiêu tham gia chiến đấu nhưng hai lần đó, nàng không có cơ hội làm gì cả, cho nên không ai rõ thực lực của nàng như thế nào.

Tiêu Tiêu vốn dĩ chưa đến 12 tuổi mà dáng người nàng căn bản chưa phát triển, vẫn là một nàng xinh xắn đáng yêu. Nếu chỉ dựa vào tướng mạo mà bảo là 10 tuổi vẫn có người tin.

Cho nên lúc này trên sàn đấu, nàng đứng cạnh Trần Tử Phong có chút không cân xứng. Đường Tiêu Lệ và Huyết Lang mặc dù nóng lòng đạt được chiến thắng nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Tiêu thật lòng không có dũng khí xuống tay.

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng chuyển mục tiêu sang Trần Tử Phong. Trọng tài nhìn sang Tiêu Tiêu có chút không đành lòng, nhưng thi đấu là thi đấu. Hắn ra dấu bảo hai bên lùi về sau kéo giãn khoảng cách, rồi đưa tay phải lên cao, hô lớn:

"Trận đấu bắt đầu."