Chương 44

"Ngươi tại sao lại làm như thế a, Băng tỷ?" Tương Âm ở trong lòng thở dài hỏi.

Lúc nàng vừa đến trước mặt Trầm Sách chính là lúc nàng kết hợp Tinh Thần Thứ vào gió để đánh hắn bay đi. Còn lúc làm Võ Hồn mô phỏng của An Lãnh Dạ biến mất là do Băng Đế ảnh hưởng.

"Ta đã làm gì? Chỉ là thấy con gấu rất đáng yêu nên nhìn lâu một chút thôi mà!" Băng Đế vô tội nói.

Tương Âm hơi trừu rút khóe miệng, Băng Đế vì trốn tội kể cả nói trái lương tâm cũng được à? Đừng nghĩ ta không thấy được lúc ngươi nhìn con gấu đó trong mắt đều là chán ghét a.

"Tiểu Âm, lúc nãy ngươi đã làm gì để Băng Sương Long Quyển bị vỡ nát vậy?" Tiêu Tiêu quay lại hỏi.

"Ta dùng sức ép của không khí ép đến nó chịu đựng không được mà bị vỡ thôi." Tương Âm bình thản trả lời.

"Phong hệ còn có thể làm như thế?" Tiêu Tiêu ngạc nhiên.

"Không phải không thể mà là do ngươi không biết sử dụng mà thôi!" Đường Vũ Đồng xen vào.

"Uy, tiểu Âm! Ngươi có cảm thấy vị nữ chủ kia hơi kì lạ không?" Nhạc Miên Linh đi sát lại gần Tương Âm nói nhỏ.

"Nàng là người chết một lần rồi sống lại." Tương Âm vô tư đáp.

"Ôi chao! Sống lại?…… Chật chật, ta nên tránh làm chuyện gì phật lòng nàng mới được." Nhạc Miên Linh vừa nói vừa kiêng kỵ nhìn sang Đường Vũ Đồng nhưng bị ánh mắt lạnh băng của nàng làm cho sợ run.

******************************

Sáng hôm sau…

Sau khi ăn điểm tâm xong, đội Sử Lai Khắc Thất Quái dự bị cùng nhau đến phòng họp. Sau một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, bảy người bọn họ đều đã trở về trạng thái tốt nhất.

Đội chính thức và Vương Ngôn đều đã đến trước. Họ vừa ngồi xuống thì Vương Ngôn lên tiếng:

"Trận đấu hôm nay là khó khăn nhất, đối thủ có đến 3 Hồn Vương. Ta nghĩ hôm nay cũng là lúc đội chính thức có thể lên thi đấu. Nhưng ta vẫn sẽ cho một số thành viên đội dự bị phối hợp."

"Được thôi. Theo như lão sư nói như thế thì trận đấu hôm nay sẽ là 2-2-3 rồi." Tương Âm phát biểu.

"Vậy các ngươi định phối hợp làm sao đây?" Vương Ngôn quay nhìn cả hai đội.

"Ta nghĩ chúng ta…"

"Tốt! Giờ thì đi thôi." Vương Ngôn thở dài một hơi rồi đứng lên trầm giọng nói.

Hắn nói xong liền đứng dậy mỉm cười thoải mái bước ra ngoài. Quảng Trường Tinh La vẫn ồn ào sôi nổi như trước, học viện Sử Lai Khắc sắp thi đấu, bọn họ làm sao lại không vui mừng đây?

Học viện Sử Lai Khắc đã thi đấu ba trận, trận nào cũng mang đến bất ngờ cho khán giả. Tương Âm thần thần bí bí, Từ Tam Thạch với lực phòng ngự kiên cố cùng đội hình kì lạ nhưng phối hợp vô cùng ăn ý, đã khắc sâu ấn tượng với tất cả mọi người.

Hôm nay học viện Sử Lai Khắc vẫn tiếp tục là người mở màn. Đối thủ của bọn họ trong hai trận đấu trước đều dễ dàng chiến thắng, hơn nữa một trong hai đối thủ của bọn họ còn là học viện Thiên Linh, đối thủ trận đấu trước của học viện Sử Lai Khắc.

Theo danh tiếng của hai học viện, các khán giả bên dưới đều biết trận đấu sắp diễn ra sẽ rất gay cấn. Đương nhiên, xét về danh tiếng hay mạnh mẽ, trong mắt mọi người, học viện Sử Lai Khắc lúc nào cũng hơn xa những học viện khác.

Tuy vậy, con người thường hay mâu thuẫn mà, bọn họ vẫn hi vọng đối thủ lần này của học viện Sử Lai Khắc mạnh một chút như vậy trận đấu mới hấp dẫn.

Các đội viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư hôm nay cũng đến xem rất đầy đủ. Hiển nhiên bọn họ vẫn muốn quan sát học viện Sử Lai Khắc chiến đấu như thế nào, thực lực của bọn họ mạnh mẽ ra sao.

Từng giây từng phút trôi qua, mặt trời đã lên cao ở phía đông. Giọng nói của trọng tài trên sàn đấu vang lên từ Hồn Đạo Khí Khuếch Âm.

"Vòng đấu vòng tròn, trận thứ ba giữa hai đội đến từ học viện Sử Lai Khắc và học viện Chính Thiên. Mời hai đội bước vào khu vực chiến đấu, đội trưởng lên sàn đấu rút thăm phương thức thi đấu."

Đội trưởng của đội đến từ học viện Chính Thiên là một chàng thanh niên chừng 20 tuổi, tướng mạo khá anh tuấn. Vương Ngôn đã giảng giải chi tiết về anh chàng này cho cả nhóm nghe.

Trong mấy trận đấu đầu tiên, người này chưa từng ra thi đấu, Vương Ngôn vất vả lắm mới tìm được một ít thông tin về hắn. Diệp Vô Tình, 19 tuổi. Là đệ nhất thiên tài của học viện Chính Thiên. Võ Hồn: Hoàng Kim Diệp, Chiến Hồn Sư hệ Cường Công cấp 58.

Mã Tiểu Đào cởϊ áσ choàng bước lên sàn đấu, các khán giả nhìn thấy nàng không khỏi ồn ào. Một phần là vì đây là lần đầu tiên đội chính thức ra sân, một phần dĩ nhiên là vì dung mạo của nàng rồi.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, Mã Tiểu Đào hơi giương khóe miệng mỉm cười. Ánh mắt Diệp Vô Tình vẫn sắc bén như trước, nhưng khí tràng của Mã Tiểu Đào quá mạnh đã khiến hắn không có chút sức uy hϊếp nào. Trọng tài trầm giọng nói:

"Bắt đầu rút thăm."

Tất cả mọi người nín thở chờ đợi kết quả rút thăm, tích tắc sau, kết quả đã có. Sau khi thấy kết quả rút thăm, Mã Tiểu Đào không nhịn được mà nhìn về phía Tương Âm.

Như đã đoán, phương thức chiến đấu lần này quả nhiên là 2-2-3. Trọng tài lớn tiếng nói:

"Học viện Sử Lai Khắc đấu học viện Chính Thiên, phương thức thi đấu, 2-2-3. Nói cách khác là sẽ có ba trận đấu, hai trận hai đấu hai và một trận ba đấu ba. Thắng hai trên ba thì tính là thắng.

Nếu hai trận đầu tiên đều do một đội chiến thắng thì không cần đâu tiếp trận thứ ba. Hai đội trưởng có thể rời khỏi sàn đấu chuẩn bị."

Mã Tiểu Đào rời khỏi sân đấu đến khu nghỉ ngơi nhìn Tương Âm, Tương Âm bình tĩnh gật đầu với nàng. Mã Tiểu Đào quay về phía Vương Ngôn hỏi:

"Ai sẽ đấu đầu tiên đây, Vương lão sư?"

"Chuyện này…" Vương Ngôn do dự, hắn không hề tính việc này vì không nghĩ quả thật sẽ là đấu 2-2-3.

"Tương Âm, ngươi là lãnh đạo của đội dự bị, có ý kiến gì không?" Đới Thược Hành hiểu Vương Ngôn cũng chưa có tính toán gì nên đành quay sang hỏi Tương Âm.

"Nếu các vị học trưởng không phiền thì ta xin trận đầu này đội dự bị sẽ là người ra sân." Tương Âm bình tĩnh đáp.

"Ngươi sẽ cho ai ra sân!?" Lăng Lạc Thần nhướng mày.

"Giang học tỷ, hi vọng ngươi bỏ qua ân oán cá nhân cùng Từ học trưởng ra đấu trận này." Tương Âm quay về phía Giang Nam Nam nói.

Giang Nam Nam chần chờ nhìn xung quanh, Đường Nhã thở dài vỗ vai của nàng lúc này nàng mới gật đầu. Giang Nam Nam không thèm liếc mắt nhìn Từ Tam Thạch một cái nữa đã vọt người đi lên sàn đấu.

Từ Tam Thạch vội vàng đuổi theo nhưng giữa chừng lại dừng lại khi nghe Đường Nhã nói:

"Ngươi nếu khiến nàng bị thương dù chỉ một chút thì ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi." Đường Nhã ép đến mỗi một từ đều mang cảm giác nặng nề tràn đầy uy hϊếp. Từ Tam Thạch liếc nhìn nàng một lúc mới đáp lại:

"Ta biết!"

Giang Nam Nam lên sàn đấu rồi đứng sang một bên. Từ Tam Thạch đi theo ngay phía sau. Có điều khiến Giang Nam Nam hơi bất ngờ là hắn không quấn lấy nàng mà rất thoải mái bước ra đứng che trước mặt nàng.

Giờ phút này dường như hắn đã thay đổi, hơi thở đầy mạnh mẽ, cả người toát ra sự tự tin không ai bì kịp. Mặc dù chưa hề sử dụng Hồn Lực nhưng hắn vẫn có thể khiến mọi người cảm thấy xung quanh hắn như phát ra ánh sáng, hệt như một núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

Tương Âm nhíu mày nhìn bóng lưng kiên định của Từ Tam Thạch. Hắn… chắc chắn là đã biết gì đó!

Lúc này hai thành viên của học viện Chính Thiên cũng đã lên sàn đấu. Hai người kia cũng là một nam một nữ, dáng người khá giống Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch.

Cô gái bên kia cũng rất khá nhìn nhưng đáng tiếc người trước mặt cô là đệ nhất mỹ nữ của ngoại viện học viện Sử Lai Khắc. Ngay cả anh chàng đi vào cùng cô cũng không kiềm được mà nhìn sang Giang Nam Nam. Từ Tam Thạch trầm giọng nói:

"Từ Tam Thạch. Nàng là Giang Nam Nam."

Hai đấu hai không giống như đoàn chiến, khi đoàn chiến, chủ yếu phối hợp là chính, ít khi nào phân biệt được đối thủ là ai. Vương Ngôn đã giảng giải cho bọn họ về đối thủ của mình nhưng bọn họ chưa từng đến xem thi đấu làm sao biết ai là ai.

Cho nên báo tên trước, ít ra lúc này cũng biết được đối thủ của mình là ai, có cấp bậc gì, các thông tin liên quan. Người nam lên tiếng trước:

"Ta là Dương Nhất Phàm."

Còn cô gái kia nhìn thoáng qua Giang Nam Nam với vẻ ghen tị, tuy Giang Nam Nam còn vẻ trẻ con nhưng rõ ràng đây là một giai nhân tuyệt sắc:

"Vũ Mộng Địch."

Sau khi nghe đối thủ báo tên, Từ Tam Thạch bắt đầu nhớ lại những gì Vương Ngôn đã nói, quả nhiên, trong hai người có một người là Hồn Vương.

Vũ Mộng Địch là một trong ba Hồn Vương của học viện Chính Thiên, hơn nữa Võ Hồn của nàng còn vô cùng mạnh mẽ.

Có thể nói nàng có thể tu luyện nhanh như vậy cũng nhờ Võ Hồn ấy. Mà Dương Nhất Phàm thì hơi kém, tu vi giống Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam, đều là Hồn Tông. Hơn nữa, tu vi không phải cao lắm, chỉ khoảng 42, 43 mà thôi.

Trọng tài đợi hai bên giới thiệu xong liền trầm giọng quát:

"Song phương lui về sau, chuẩn bị."

Bốn người hai bên lập tức cùng lúc lui về sau, bất kể là chiến đấu kiểu gì, đầu tiên phải kéo dãn khoảng cách đã. Như vậy mới có thể có thời gian phát huy và chuẩn bị. Từ Tam Thạch vừa lui về sau vừa nói nhỏ với Giang Nam Nam:

"Nam Nam, ta sẽ tìm cơ hội cho muội. Chỉ cần xử lý được Vũ Mộng Địch thì chúng ta sẽ thắng. Những chuyện còn lại muội không cần quan tâm, ta sẽ bảo vệ muội. Có điều muội phải đợi, khi nào ta bảo muội sử dụng toàn lực thì phải làm ngay. Tất cả giao cho ta."

"Ừ." Dù có không thích Từ Tam Thạch nhưng đã được Tương Âm coi trọng đưa ra trận, Giang Nam Nam chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp với Từ Tam Thạch.

Thấy hai bên đã di chuyển đến sát mép sàn đấu, trọng tài hét lớn một tiếng:

"Bắt đầu."

Không thể nghi ngờ, giây phút phóng thích Võ Hồn là quan trọng nhất. Lúc này, Từ Tam Thạch không còn dáng vẻ lười biếng nữa mà cầm Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn bay vọt về trước, Giang Nam Nam ở phía sau nhanh nhẹn đi theo hắn.

Vì dáng người của Từ Tam Thạch so với bạn bè đồng lứa có thể nói là khá cường tráng nên Giang Nam Nam đi sau lưng hắn, những người phía trước không thể thấy rõ được.

Dương Nhất Phàm và Vũ Mộng Địch cũng đã phóng xuất ra Võ Hồn. Võ Hồn của Dương Nhất Phàm là một thanh đoản kiếm thật dài.

Đừng bị dáng người cao lớn của hắn đánh lừa, thực ra hắn là một Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công. Nháy mắt sau khi phóng xuất Võ Hồn, hắn cũng biến mất.

Võ Hồn của Vũ Mộng Địch không hề đơn giản, khi nàng phóng thích ra Võ Hồn cũng gây chú ý mạnh mẽ như Đường Vũ Đồng ngày trước.

Một đôi cánh màu trắng có chút ánh sáng ánh kim từ phía sau từ từ mở rộng ra, nhất thời cả người Vũ Mộng Địch được một tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ lấy. Cả người nàng toát ra hơi thở thần thánh khiến người khác không kềm được mà muốn quỳ xuống bái lạy.

Ánh sáng màu ánh kim trên tay nàng đột nhiên sáng bừng lên, sau đó xuất hiện một trường kiếm màu vàng. Đây không phải là Hồn Đạo Khí mà chỉ đơn thuần ngưng tụ bằng Hồn Lực.

Năm Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, một đen nhẹ nhàng bay lên từ dưới chân nàng. Hồn Hoàn màu đen đại diện cho cấp bậc vạn năm đã xuất hiện. Đây cũng là lần đầu tiên đối thủ của học viện Sử Lai Khắc xuất hiện Hồn Hoàn vạn năm.

Đối với trận đấu này, học viện Chính Thiên không phải xem trọng một cách bình thường. Trong ba Hồn Sư của đội bọn họ, tu vi của Vũ Mộng Địch đứng thứ hai chỉ sau Diệp Vô Tình.

Võ Hồn của nàng là Thiên Sứ, cho dù hiện giờ chỉ là Thiên Sứ hai cánh nhưng cũng là một Võ Hồn khá mạnh rồi. Nếu tu vi của nàng đạt đến bảy Hồn Hoàn thì hai cánh sẽ hóa thành bốn cánh, còn nếu đạt đến bậc Phong Hào Đấu La thì từ hai cánh sẽ thành sáu cánh.

Mỗi lần như thế, Võ Hồn biến hóa có thể gọi là tiến hóa cũng được, cơ thể đồng thời cũng sẽ có những thay đổi rất lớn. Bởi vậy, nếu xét về mặt tiềm lực phát triển, Vũ Mộng Địch hoàn toàn không thua kém Diệp Vô Tình. Trận đấu này, bọn họ đồng dạng cũng là do tình thế bắt buộc.

Mặc dù học viện Chính Thiên đã đoán được đội đến từ học viện Sử Lai Khắc này không phải là đội ngũ mạnh nhất nhưng dù sao bọn họ vẫn là đại diện cho học viện Sử Lai Khắc.

Chỉ cần có thể chiến thắng bọn họ thì học viện Chính Thiên đã trở thành học viện đầu tiên trong ngàn năm nay có thể chiến thắng học viện Sử Lai Khắc. Vinh quang ấy đối với học viện Chính Thiên có thể nói là cực kỳ quan trọng.

Cho nên đối với trận đấu này, học viện Chính Thiên đã chuẩn bị vô cùng cẩn thận. Khi Vũ Mộng Địch thấy hai người bước lên chỉ là Hồn Tông thì trong lòng vô cùng bình tĩnh. Nàng tự tin trận đấu này bên nàng thắng chắc rồi.

Hồn Tông làm sao so được với Hồn Vương, huống chi nàng còn có Võ Hồn Thiên Sứ vô cùng mạnh mẽ. Hai cánh sau lưng đập mạnh một cái, Vũ Mộng Địch tăng tốc lao về phía trước, cả người nàng hóa thành một luồng sáng màu vàng nhắm thẳng vào Từ Tam Thạch.

Khi nàng vừa ra tay, Dương Nhất Phàm cũng phối hợp vô cùng ăn ý mà tấn công vào một hướng khác của Từ Tam Thạch. Đối với hai người bọn họ, Giang Nam Nam không đáng để nhắc đến, mục tiêu duy nhất chỉ là Từ Tam Thạch. Bọn họ muốn một chiêu chiến thắng.

Thấy hai cường giả tấn công về phía mình nhưng Từ Tam Thạch cũng không hề hoang mang, bước chân thoáng dừng lại, thấp giọng nói:

"Nam Nam, muội không cần ra tay, chờ tín hiệu của ta."

Vừa nói hắn vừa đưa Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn lên. Vũ Mộng Địch và Dương Nhất Phàm phối hợp vô cùng ăn ý, ngay lúc Vũ Mộng Địch bay gần đến thì đoản kiếm của Dương Nhất Phàm cũng xuất hiện bên cạnh. Cả hai đồng loạt phóng xuất Hồn Kỹ.

Khi Vũ Mộng Địch phóng xuất ra song kiếm màu ánh kim thì Hồn Hoàn thứ nhất và thứ hai cùng lúc sáng lên, song kiếm màu ánh kim kia bay lên không trung tạo thành hình chữ thập (十). Hai cánh sau lưng của nàng mở rộng ra, ánh sáng màu ánh kim không ngừng rót vào chữ thập ấy.

Từ hình chữ thập kia vang ra một tiếng ca vô cùng du dương và êm tai, sau đó hóa thành một cái ấn bay về phía Từ Tam Thạch. Vũ Mộng Địch vừa ra tay đã thể hiện ra ưu thế mạnh mẽ từ Võ Hồn của nàng.

Hồn Kỹ thứ nhất của nàng tên là Thần Thánh Song Kiếm, là một dạng Hồn Kỹ hóa thành vũ khí khá kỳ lạ. Tất cả các Hồn Kỹ còn lại của nàng có liên quan đến song kiếm đều dựa vào Hồn Kỹ đầu tiên này.

Đối với Hồn Sư bình thường, sử dụng hai Hồn Kỹ chồng lên nhau đòi hỏi kỹ thuật rất cao. Càng chồng nhiều Hồn Kỹ thì yêu cầu không chế càng hà khắc. Kỹ thuật này ngay cả ở học viện Sử Lai Khắc cũng được xếp vào dạng kỹ xảo cao cấp.

Ưu thế của Võ Hồn Thiên Sứ là từ Hồn Kỹ thứ nhất, có thể chồng thêm bất cứ Hồn Kỹ nào. Kỹ năng nàng vừa sử dụng gọi là Thánh Diệu Thập Tự Trảm.

Đây là kỹ năng công kích có kèm theo tác dụng thần thánh. Chẳng những lực công kích cao mà do có ngọn lửa thần thánh nên trong một số trường hợp, Võ Hồn của nàng có thể khắc chế một vài Tà Hồn Sư.

Công kích của Dương Nhất Phàm cũng mạnh mẽ không kém, bản thân là Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công, lực công kích chính là năng lực mạnh mẽ nhất của hắn. Hồn Hoàn thứ hai của hắn vừa nhấp nháy ánh sáng thì đoản kiếm dài hơn một thước liền kéo dài thành hai thước. Đâm về phía bên sườn của Từ Tam Thạch.

Trận đấu có sự tham gia của học viện Sử Lai Khắc lúc nào cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều khán giả. Nhất là trong trận đấu trước, bọn họ đã được thấy lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ của Từ Tam Thạch.

Năng lực phòng ngự của Võ Hồn Huyền Minh Quy Thuẫn Giáp đã khắc sâu ấn tượng vào lòng các vị khán giả lẫn các học viện tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Bởi vậy, vừa bắt đầu trận đấu, việc đầu tiên bọn họ phải làm là nhanh chóng đánh bại Từ Tam Thạch, còn người không có biểu hiện xuất sắc như Giang Nam Nam thì bị bọn họ gạt sang một bên.

Thấy hai người tấn công về mình, Từ Tam Thạch không hề bối rối mà sau đó sử dụng một chút kỹ năng đơn giản đã có thể hóa giải thế tấn công của bọn họ. Hồn Hoàn thứ tư lóe sáng, Huyền Minh Trí Hoán.

Nháy mắt sau, Từ Tam Thạch và Dương Nhất Phàm đã đổi chổ. Dương Nhất Phàm vốn đang đâm đoản kiếm vào Từ Tam Thạch nhưng lúc này đã đổi thành Vũ Mộng Địch. Mà Thánh Diệu Thập Tự Trảm của Vũ Mộng Dịch cũng đang hướng về phía Dương Nhất Phàm.

Đây là điểm mạnh của Huyền Minh Trí Hóa, trong nháy mắt có thể thay đổi cục diện chiến đấu. Nhưng, Huyền Minh Trí Hoán của Từ Tam Thạch không phải là lần đầu tiên xuất hiện trên sang đấu. Làm sao đối thủ của hắn lại không chuẩn bị đối sách phòng bị đây?

Khi Từ Tam Thạch thi triển Huyền Minh Trí Hoán, khóe miệng Vũ Mộng Địch nở một nụ cười khinh thường. Thánh kiếm trên tay xẹt một cái bay ngang đầu Dương Nhất Phàm bay thẳng về phía Giang Nam Nam đã không còn Từ Tam Thạch che chắn.

Mà đoản kiếm của Dương Nhất Phàm cũng thuận thế rẽ một đường vòng cung bay về phía sau Giang Nam Nam. Bất kể là phối hợp hay ứng biến tình huống bất ngờ, hai người Vũ Mộng Địch và Dương Nhất Phàm đều vô cùng ăn ý.