Chương 18. Mạnh Y Nhiên

Thị lực của mèo phi thường xuất sắc, cho dù là ban đêm cũng không ngoại lệ, huống chi hiện tại vẫn là giữa trưa.

Thực mau, giọng nói thanh lãnh của Chu Trúc Thanh vang lên từ trên cây, "Nó có vẻ như là một con rắn biết bay, nhưng nó không thể bay cao, chỉ có thể bay về phía trước cách mặt đất khoảng ba mét. Trên đầu của nó có một cái mào gà, trông còn to hơn cả đầu, màu đỏ tươi như máu. Cái đuôi tương đối đặc biệt, có hình nan quạt."

Kỷ Vu vẫn đang dùng kiến thức bạc nhược của mình về hồn thú để tìm xem đó là hồn thú gì, Triệu Vô Cực ở bên cạnh sáng mắt lên, nói: "Là Phong Vĩ Kê Quan Xà, loại hồn thú này khá hiếm thấy, mào gà trên đầu nó có rất nhiều tác dụng kỳ diệu, Áo Tư Tạp, trò thật có phúc. Chu Trúc Thanh, nhìn chằm chằm phương hướng nó đi đến, một khi có thay đổi lập tức hội báo."

"Vâng. Nó đang lao về phía của chúng ta với tốc độ cực nhanh, nhưng thân thể của nó có vẻ mất thăng bằng."

Kỷ Vu trầm tư một lát, "Chắc là nó đang bị thương, có khả năng là gần đây có hồn thú có năng lực ngang với nó hoặc là nó bị người theo dõi muốn lấy Hồn Hoàn."

Áo Tư Tạp mất mát thở dài, nói: "Vậy thì phải từ bỏ sao?"

Triệu Vô Cực không kiên nhẫn hừ một tiếng, "Không cần quan tâm nó có bị người theo dõi hay không, đến trước có trước!"

"Đến." Đúng lúc này, giọng nói của Chu Trúc Thanh vừa lúc cất lên. Bởi vì không rõ ràng tình huống cụ thể của hồn thú lắm, Chu Trúc Thanh nhảy xuống, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở bên người Kỷ Vu, lạnh lùng nhìn về phía Phong Vĩ Kê Quan Xà.

Tốc độ Phong Vĩ Kê Quan Xà cực nhanh, chỉ trong vòng vài giây đã vọt đến trước mặt mọi người, Đới Mộc Bạch phát động Hồn Kỹ thứ nhất trước tiên, Bạch Hổ Kim Cương Tráo, Thất Bảo Lưu Ly Tháp cũng đúng lúc dâng lên, dưới sự khống chế, thân thể Phong Vĩ Kê Quan Xà cứng lại, thân thể nó vặn vẹo trên không trung một trận, ngã xuống trên mặt đất. Trên mặt đất, Lam Ngân Thảo của Đường Tam mọc rậm rạp quấn lấy thân Phong Vĩ Kê Quan Xà đè trên mặt đất chặt chẽ.

Thấy thân thể của nó trở nên trơn tuột, xoắn đến xoắn lui trong đám Lam Ngân Thảo không có dấu hiệu tránh được giam cầm. Kỷ Vu híp mắt, sợi tơ vàng trong tay lao ra quấn quanh Phong Vĩ Kê Quan Xà, tơ vàng cứng như sắt, mềm mại như tơ hung hăng buộc chặt siết vào giữa những lớp vảy của nó, khớp với Lam Ngân Thảo của Đường Tam làm nó không còn chỗ để trốn.

Tay gấu của Triệu Vô Cực tìm tòi, nắm lấy Phong Vĩ Kê Quan Xà, giơ nó đến trước mặt mình, tay còn lại giơ lên búng vào mào gà của nó, Phong Vĩ Kê Quan Xà đối mặt với bạo lực của Kim Cang Hùng, trực tiếp bị làm cho hôn mê bất tỉnh.

"Thành công." Mọi người đồng thời hưng phấn hoan hô một tiếng, chỉ có Tiểu Vũ yên lặng nhìn tất cả chuyện này, sắc mặt có chút tái nhợt, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng.

Ngay khi Áo Tư Tạp chuẩn bị giáng một đòn cuối cùng cho Phong Vĩ Kê Quan Xà, một tiếng quát khàn khàn chói tai chợt vang lên, "Dừng tay."

Ngay sau đó, hai bóng người bay đến phía trước Phong Vĩ Kê Quan Xà, xuất hiện trước mặt mọi người.

Hai người một già một trẻ, đều là nữ. Lão nhân nhìn qua khoảng 60 70 tuổi, sáu cái Hồn Hoàn luật động lên xuống, mà thiếu nữ tóc ngắn đến tai ước chừng 16 17 tuổi, an tĩnh đứng bên người lão nhân.

Kỷ Vu thấy người đến, kinh ngạc kêu một tiếng: "Y Nhiên?"

Thiếu nữ được gọi là Y Nhiên quay đầu, nhìn thấy người quen, vui sướиɠ chạy đến Kỷ Vu, cách ba mét đã nhảy lên trên người Kỷ Vu, không lo lắng sẽ bị té trên mặt đất chút nào, bởi vì người này sẽ tiếp được cô nàng!

Quả nhiên, trong nháy mắt nàng nhảy lên, Kỷ Vu ném ra sợi tơ quấn quanh eo nàng, vững vàng kéo nàng đến trước mặt mình, nhưng cũng không ôm Mạnh Y Nhiên vào lòng như cô nàng đã nghĩ.

Mạnh Y Nhiên có chút không vui nhíu nhíu mày, trên tay dùng chút lực, nhéo khuôn mặt Kỷ Vu, đau đến Kỷ Vu hét thảm một tiếng, "Y Nhiên nhẹ một chút, đau quá!"

Chu Trúc Thanh thấy thế, chỉ số tức giận lập tức đạt đến đỉnh điểm, xông lên hất bàn tay kia đi, nổi giận nói: "Cô không nghe thấy chị ấy nói đau sao?"

Mạnh Y Nhiên bị hất tay sang một bên, sửng một chút, nhìn người trước mặt, tóc dài đen nhánh, da thịt trắng nõn, Võ Hồn đáng yêu, đôi mắt ôn thuận? Hừm... Điều này có chút không phù hợp, ánh mắt Mạnh Y Nhiên sáng lấp lánh nhìn về phía Kỷ Vu, hưng phấn chỉ vào Chu Trúc Thanh, hỏi: "Em ấy chính là con dâu nuôi từ bé cậu đã nói?"

Chu Trúc Thanh nghe thấy từ này, đột nhiên nhớ đến lời nói của mình ba năm trước đây khi rời đi, chờ khi em lớn lên sẽ làm con dâu nuôi từ bé của A Vu! Cúi đầu nhìn bộ ngực đầy đặn của mình, yên lặng nghĩ đến, chắc bây giờ mình cũng được coi là trưởng thành đúng không? A Vu thật là, sao cái gì cũng nói với người khác vậy chứ? Chẳng lẽ quan hệ giữa bọn họ rất tốt sao.

Kỷ Vu cuống quýt nhìn thoáng qua Chu Trúc Thanh một cái, giải thích nói: "Chị nói giỡn, A Thanh em đừng để ý! Đừng suy nghĩ lung tung!"

Mọi người trong Học viện Sử Lai Khắc hai mặt nhìn nhau sau khi nghe một lượng thông tin lớn như vậy, giống như đã biết được thứ gì đó không nên biết, không xong, sẽ không bị lão Kỷ diệt khẩu chứ!

Lão phụ nhân bên kia hồ nghi nhìn thoáng qua Kỷ Vu một cái, người này chính là Hồn Vương 15 tuổi Y Nhiên đã nói? Tuổi còn nhỏ, tương lai không thể đo lường, nếu tính tình là một người dễ đối phó, sẽ là một trợ lực lớn cho Y Nhiên, nhưng sự việc trước mắt tương đối quan trọng hơn.

Lão phụ nhân nghĩ đến đó, nói: "Y Nhiên đừng đùa, lại đây!" Sau đó nói với Triệu Vô Cực, "Xin chào, ngài không thể đem Phong Vĩ Kê Quan Xà cho đứa nhỏ này."

Mạnh Y Nhiên đưa một ánh mắt lát nữa lại nói chuyện cho Kỷ Vu, bước chân nhẹ nhàng đi về hướng lão phụ nhân, Kỷ Vu nhìn mặt Chu Trúc Thanh đột nhiên đỏ bừng, hết đường chối cãi, không muốn để ý đến chị nữa, con người miệng rộng này, cái gì cũng nói ra bên ngoài!

"Tại sao?"

"Bởi vì Phong Vĩ Kê Quan Xà là bọn tôi phát hiện và săn nó trước. Nếu không, làm sao bọn tôi vẫn luôn đuổi theo đến tận đây được?"

Kỷ Vu thấy Phong Vĩ Kê Quan Xà thực sự có dấu vết của Hồn Kỹ của Mạnh Y Nhiên, gật gật đầu với Triệu Vô Cực, nhưng theo như tính tình Triệu Vô Cực, vịt đến miệng nhất định sẽ không bỏ qua.

Quả nhiên, chỉ nghe Triệu Vô Cực cười lạnh, "Vị tiền bối này, còn chưa thỉnh giáo quý cao danh?"

Lão phụ nhân ôn hòa cười, đáy mắt tràn đầy nhất định phải có được, nói: "Không dám, lão nhân là Triêu Thiên Hương, được các bằng hữu Hồn Sư coi trọng, đặt biệt danh là Xà bà. Trượng phu của tôi là Mạnh Thục, xưng là Long công. Lần này đến Tinh Đấu đại sâm lâm chính là vì tìm cho cháu gái chúng tôi một cái Hồn Hoàn thứ ba thích hợp."

Thấy hai bên giương cung bạt kiếm vì cái Hồn Hoàn này, một bên là thầy và bạn học, một bên là bạn tốt, phương pháp giải quyết tốt nhất là chọn một Hồn Hoàn thích hợp hơn cho một bên khác. Nhưng mà ai lại nguyện ý chịu cái mệt này đây?

Cuối cùng, thông qua thỏa thuận giữa Xà bà và Triệu Vô Cực, Mạnh Y Nhiên đấu hồn với Đường Tam thay cho Áo Tư Tạp quyết định Hồn Hoàn sẽ thuộc về ai, Kỷ Vu thở dài, cô nhìn ra được kinh nghiệm chiến đấu của Đường Tam hoàn toàn không phù hợp trình độ tuổi thiếu niên này nên có, những năng lực khống chế thân pháp đó, Kỷ Vu cũng tự thấy mình không bằng, cho nên trận chiến này, Mạnh Y Nhiên đã định là thua rồi.

Sau khoảng một nén nhan, Mạnh Y Nhiên nhìn qua thực sự có chút chật vật, gai nhọn của Lam Ngân Thảo vô pháp đâm vào thân rắn trơn trượt kia của cô nàng nhưng quần áo lại không có hiệu quả của Hồn Kỹ, lúc này bộ quần áo đã rách nát, thủng lỗ chỗ gần như có thể nhìn thấy bên trong.

Kỷ Vu thấy tên "gia súc" bên mình đang nhìn chằm chằm Mạnh Y Nhiên, nhíu mày, "Ngôn linh · Trói buộc." Mấy trăm sợi tơ quấn quanh thân thể cô nàng, quấn lấy thân thể Mạnh Y Nhiên chặt chẽ.

Mập Mạp ở kế bên đáng tiếc kêu lên một tiếng, "Ai nha, lão Kỷ, chị che cái gì... Khu6, che thật tốt ha ha." Đột nhiên nhớ đến Kỷ Vu và Mạnh Y Nhiên có chút giao tình, mà ánh mắt Kỷ Vu âm trầm nhìn về phía mình, đáy lòng chợt lạnh, Mã Hồng Tuấn vội vàng sửa miệng, ánh mắt không dám nhìn Mạnh Y Nhiên nữa.

"Được rồi, kết thúc ở đây, Áo Tư Tạp đi hấp thu Hồn Hoàn đi!" Kỷ Vu cởϊ áσ khoác của mình, ngay lúc dây nhỏ biến mất liền dùng lấy bao bọc thân thể Mạnh Y Nhiên, "Tha thứ tôi bao đồng, nhưng mà Y Nhiên, cậu đánh không lại cậu ta."

"Hừ!" Mạnh Y Nhiên mặc xong quần áo, không phục hừ lạnh một tiếng, tuy rằng biết mình không bằng cậu ta nhưng khí thế tuyệt không thể thua, Xà bà thấy Kỷ Vu ra tay dừng tỷ thí, không cảm thấy cô bao đồng, ngược lại là nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên bà cũng nhìn ra khuyết điểm của cháu gái mình, so với Hồn Hoàn ngàn năm, hiển nhiên thể diện cháu gái quan trọng hơn, tức khắc độ hảo cảm của Xà bà đối với Kỷ Vu tăng lên mấy bậc.

Nhìn cái tên đáng khinh kia đang hấp thu Hồn Hoàn mình nhìn trúng, Mạnh Y Nhiên không nuốt nổi cục tức này, hung tợn nói: "Nếu không phải ông nội còn đang theo sát một hồn thú khác ở bên kia, tôi chắc chắn sẽ không dừng tay như vậy!"

Kỷ Vu bất đắc dĩ lắc đầu, "Thôi bỏ Hồn Hoàn này đi, có lẽ cái sau sẽ tốt hơn!"

Chu Trúc Thanh trơ mắt nhìn bộ dáng hai người thân mật như thế, răng cắn chặt môi, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, một giọt máu nhỏ xuống, vẫn không được, mình vẫn chưa có danh phận ngăn cản bọn họ nói chuyện với nhau, cần phải nhẫn nại!

Xà bà thật sâu liếc nhìn Triệu Vô Cực một cái, "Việc hôm nay lão thân nhớ kỹ, Y Nhiên, chúng ta đi!"

Mạnh Y Nhiên gật đầu, trong nháy mắt xoay người lại vô tình ngó thấy con dâu nuôi từ bé kia của Kỷ Vu đang nhìn mình một cách lãnh lùng, cả người không khỏi run lên, trong lòng đột nhiên hiện lên một trò đùa ác ý, vì vậy mở miệng nói: "Chờ đã, tôi không nhận thua, là Kỷ Vu làm gián đoạn thi đấu, cho nên Kỷ Vu phải phụ trách Hồn Hoàn thứ ba của tôi!"

Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng, nói: "Đánh không thắng được tiểu Tam, trong lòng cháu không biết sao?"

Tiểu Vũ nghe thần tượng của mình bị con sói mắt trắng này cắn ngược lại một cái, cả giận nói: "Vì sao lão Kỷ gián đoạn, chẳng lẽ cô không biết sao? Con sói mắt trắng này!"

Vẻ mặt Chu Trúc Thanh không rõ ràng, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Vu, trong lòng lặp đi lặp lại: Đừng đồng ý, đừng đồng ý!

Nhưng Kỷ Vu không thể nghe được tiếng lòng nàng.

Xà bà đứng một bên đạm nhiên nhìn mọi người, không nói chuyện, Kỷ Vu biết, lão bánh quẩy này không dễ tống cổ như vậy, gia đình này chính là có tính tình như Mạnh Y Nhiên, bên vực người mình không nói đạo lý, quả thực là một nhà vô lại.

Kỷ Vu khó xử nhíu nhíu mày, không muốn chuyện này loạn thành quá lớn, tốt xấu cũng xem như quen biết Mạnh Y Nhiên một hồi, có lẽ cô nàng sẽ không cố ý khó xử mình, chẳng lẽ vì xả giận mà bọn họ cố ý khó xử mình? Được rồi, coi như là vì cô nàng đã để lại Hồn Hoàn, theo cô nàng đi!