Chương 19. Chậm hiểu

Sau khi Áo Tư Tạp hấp thu Hồn Hoàn xong, mọi người sẽ bắt đầu khởi hành trở về học viện, dọc đường đi không có gì bất ngờ xảy ra, thiếu Kỷ Vu, Triệu Vô Cực cũng có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ. Kỷ Vu nhanh chóng hợp lý hóa suy nghĩ của mình, gần như đưa ra quyết định ngay sau khi Tiểu Vũ nói xong.

"Được rồi, tôi sẽ giúp cậu." Kỷ Vu trợn trắng mắt với Mạnh Y Nhiên, xoay người nói với mọi người trong Học viện Sử Lai Khắc: "Tôi và con sói mắt trắng này tốt xấu gì cũng có quen biết, mọi người yên tâm, giúp cậu ta thu hoạch Hồn Hoàn xong tôi sẽ trở lại học viện ngay, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho chính mình!"

Lúc này Chu Trúc Thanh thật sự muốn khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng nàng không muốn bị bất luận kẻ nào kể cả Kỷ Vu thấy, cho nên khẽ ngẩng đầu muốn làm cho nước mắt chảy ngược vào trong, cho dù nàng che dấu tốt thế nào đi chăng nữa thì một màn này vẫn bị Mạnh Y Nhiên vẫn luôn chú ý đến nàng nhìn thấy.

Kỷ Vu a Kỷ Vu, người mà trước đó cậu vui đùa là con dâu từ bé, dường như sắp trở thành sự thật rồi!

Kỷ Vu nhỏ giọng dặn dò Chu Trúc Thanh vài câu rồi đi theo hao bà cháu đuổi theo của Long công. Không chú ý trong nháy mắt cô xoay người, mặt người nọ như sương lạnh nhìn chằm chằm thân ảnh cô rời đi.

Trên đường đi, Mạnh Y Nhiên vẫn luôn nhìn Kỷ Vu bật cười một cách khó hiểu, vừa trào phúng lại như là hận sắt không rèn thành thép? Vẻ mặt Kỷ Vu mờ mịt không hiểu ra sao, nhịn không được hỏi: "Y Nhiên, cậu sẽ không gài bẫy tôi ở trong tối đó chứ?"

Tuy rằng Xà bà không biết Mạnh Y Nhiên mang người này theo có dụng ý gì, nhưng là một người vẫn luôn chiều chuộng con cháu, bà vẫn dung túng mọi hành vi của Mạnh Y Nhiên, huống hồ bà còn nhìn trúng tiềm lực của Kỷ Vu.

Mạnh Y Nhiên ôm cánh tay Xà bà tìm kiếm che chở, như hiểu rằng nếu nói thật nhất định sẽ bị Kỷ Vu đuổi theo đánh.

"Cái tên chậm hiểu EQ thấp, thích cậu thật là một việc khó khăn mà!"

Kỷ Vu nghe vậy, bước chân hơi dừng lại, hỏi: "Cậu có ý gì? Cái gì thích hay không thích?"

Đột nhiên, Kỷ Vu càng nghĩ càng không thích hợp, đột nhiên dừng chân, trợn to đôi mắt, cả kinh nói: "Chẳng lẽ cậu thích tôi?! Nói là giúp cậu thu hoạch Hồn Hoàn, thật ra là muốn ở riêng với tôi?!"

Mạnh Y Nhiên trợn tròn mắt, Xà bà càng cảm thấy buồn cười hơn, trên gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng cười ra cả nếp gấp, cháu gái của mình bà còn không biết sao, không nói đến giới tính không đúng, lấy tính cách hai người cũng chỉ có thể làm bạn bè.

"Haizz ~ nói cậu chậm hiểu vẫn là đang khen cậu, chẳng lẽ cậu không phát hiện thái độ đối đãi của con dâu nuôi từ bé kia của cậu đối với cậu có bất kỳ sự khác biệt nào sao?"

Kỷ Vu suy nghĩ cẩn thận, ngoài việc đặc biệt ỷ lại mình, dường như A Thanh cũng không có đối đãi gì đặc biệt với mình? Mặt khác, mấy tháng trước, sau khi Mạnh Y Nhiên quen biết với cô liền nhất kiến như cố, tuy rằng chỉ ở chung ngắn ngủi năm ngày, hai người đã trở thành bạn bè không giấu nhau cái gì, việc của Chu Trúc Thanh cũng là lúc ấy cô nói cho nàng.

Thấy ánh mắt hồ nghi của Kỷ Vu quét tới quét lui trên người mình, Mạnh Y Nhiên không khỏi nói với Xà bà: "Bà nội ~ có một số người nhìn thì khôn khéo nhưng trên thực tế lại là kẻ ngốc trong chuyện tình cảm đó."

Mặt Kỷ Vu vẫn là vẻ nghi hoặc, theo như Y Nhiên nói, chẳng lẽ A Thanh thích mình? Lời này cũng không sai, đương nhiên là A Thanh thích mình.

"Haizz ~ Vu nha đầu này, ý của Y Nhiên là con dâu nuôi từ bé kia của cháu động lòng xuân với cháu." Nhìn bộ dáng ngây thơ mờ mịt kia, tâm Xà bà cũng mệt mỏi không thôi, đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao đứa nhỏ này vẫn còn chưa hiểu?

Lúc này Kỷ Vu mới hiểu những gì Mạnh Y Nhiên nói, không khỏi trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nói: "Ý ngài là, A Thanh thích cháu... Là thích dành cho người yêu?"

Hết thảy như mặt trời làm tan đi mây mù, cuối cùng nghi hoặc cũng đã có giải đáp, khó trách A Thanh luôn lo được lo mất sợ mình sẽ bỏ rơi em ấy, chẳng lẽ A Thanh ghen với Tiểu Vũ, khó trách trước khi rời đi A Thanh hôn môi mình, buồn cười mình còn tưởng rằng đó chỉ là phương thức biểu đạt thân mật, thì ra... Em ấy thích mình.

Mạnh Y Nhiên thấy cô hiểu ra, cười giảo hoạt, tiếp tục nói: "Biết vì sao tôi lôi kéo cậu đi không?"

Tâm tư Kỷ Vu đã bay đi mấy chục dặm đến chỗ Chu Trúc Thanh, căn bản không để bụng cô nàng nói gì đó, trong lúc xuất thần bị vướng rễ cây lảo đảo súy té. Mạnh Y Nhiên thấy thế cũng không vòng vo với cô nữa, lập tức nói: "Lúc cậu cởϊ áσ khoát khoác lên cho tôi, ánh mắt A Thanh của cậu nhìn tôi như muốn ăn tôi, hơn nữa trước khi đi, hình như tôi có thấy kẽ hở giữa các ngón tay em ấy có vết máu, nhưng có lẽ là tôi đã nhìn nhầm."

Ánh mắt Kỷ Vu nhìn về phía Chu Trúc Thanh rõ ràng không bình thường, giữa hai người đều sinh ra tình tố nhưng trái tim lại không bắt được nhịp của nhau, hôm nay để cho "Quân sư tình yêu" là mình đến hóa giải nghi hoặc cho Kỷ Vu đi, tương lai hai người thành đôi, nơi này còn có một phần công lao của Mạnh Y Nhiên mình, ha ha ha ha!

"Chảy máu? Có nghiêm trọng không? Không được, tôi phải quay lại nhìn xem!" Kỷ Vu vừa nghe Chu Trúc Thanh bị thương, hoang mang rối loạn trở về theo hướng cũ, sợ cô nhóc kia chịu đau không nói.

Kỷ Vu ở hiện đại vẫn luôn bận rộn làm việc kiếm tiền, chưa từng yêu đương, cũng không biết tính hướng của mình là nam hay nữ, nhưng hiện tại cô chỉ biết là cô nhóc của cô bị thương.

Đây không phải là tình yêu thì còn có thể là cái gì? A! Không ngờ mình có thể tác hợp cho một đôi tình yêu vô song này bằng đôi tay của mình!

Nhưng hiện tại cũng không thể cứ để Kỷ Vu đi như vậy dượco, bộ dáng chậm hiểu này không tránh khỏi việc trong lúc vô tình sẽ chọc người ta không vui, phải hoàn toàn dạy dỗ kiến thức yêu đương giữa nữ và nữ cho cô mới được.

Mạnh Y Nhiên túm chặt lấy cô, chơi xấu nói: "Kỷ Vu, cậu đã hứa giúp tôi thu hoạch Hồn Hoàn rồi, nếu hiện tại cậu đi thì tính sao?"

Kỷ Vu vội la lên: "Cậu có bà nội cậu ở đây, lát nữa ông nội cậu cũng sẽ đến, thiếu tôi cũng không sao, cậu để tôpi đi đi!"

Tuy rằng đáy lòng hoảng loạn nhưng đầu óc Kỷ Vu vẫn vô cùng thanh tỉnh, lý do làm Mạnh Y Nhiên vô pháp phản bác.

Mạnh Y Nhiên thấy không giữ Kỷ Vu ở lại được, không khỏi ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía Xà bà, Xà bà nhướng mày bình tĩnh khuyên nhủ: "Vu nha đầu, cháu cũng đừng xem nhẹ chính mình, ta và ông nội con bé ứng phó với hồn thú có tốc độ nhanh cũng là ngoài tầm với, mà Hồn Kỹ của cháu có thể khống chế hành động của hồn thú, đây không thể nghi ngờ là một trợ giúp lớn cho hai lão già bọn ta."

Mạnh Y Nhiên chớp chớp mắt với Xà bà ở nơi Kỷ Vu nhìn không thấy, bà cháu hai người lừa Kỷ Vu vòng vo, nếu là ngày thường khẳng định không dễ lừa như vậy, nhưng hôm nay sự tập trung đang bị loạn, Kỷ Vu cuống quýt không chú ý đến động tác nhỏ giữa hai người, bị lừa ngoan ngoãn đi theo hai người.

Tốc độ ba người lên đường cực nhanh, theo dấu Long công đã để lại, tìm kiếm suốt một đường, khi Kỷ Vu thấy một vị lão nhân đang bên cạnh một con cự mãng dài chín mươi mét, mà Mạnh Y Nhiên nhảy nhót chạy về phía người đó, kêu một tiếng ông nội, cô mới ý thức được Mạnh Y Nhiên là một kẻ lừa đảo.

Xà bà nhìn Kỷ Vu mang theo chút xin lỗi, tư thái một vị lão giả như thế, cho dù có tức giận đến đâu cũng không thể trút giận lên cháu gái nhà người ta được!

Kỷ Vu nghiến răng, oán hận hừ lạnh một tiếng, Mạnh Y Nhiên quay đầu lại thấy sắc mặt Kỷ Vu không vui, làm nũng nói: "Ai nha, Kỷ Vu ~ Không phải đã lâu rồi người ta không gặp cậu nên mới muốn ở chung với cậu một lúc sao?"

Tôi tin cậu chết kiền! Kỷ Vu quay đầu đi, "Cậu hấp thu Hồn Hoàn đi, tôi đi đây!"

Mạnh Y Nhiên thấy làm nũng cũng không giữ cô lại được, đành phải lấy át chủ bài của mình ra, nói: "Chẳng lẽ cậu không muốn biết tình cảm của cậu dành cho Chu Trúc Thanh là gì sao? Chẳng lẽ cậu không muốn biết hai người con gái yêu nhau là chuyện như thế nào sao? Chẳng lẽ cậu không muốn biết làm thế nào để dỗ một người ngạo kiều sao?"

Mỗi một vấn đề cô nàng hỏi đều đánh vào tim cô, bước chân hơi dừng, Kỷ Vu nhấp nhấp môi, "Cậu muốn thế nào?"

Cuối cùng là thỏa hiệp với bẫy rập của Mạnh Y Nhiên, cô thật sự muốn biết chuyện giữa cô và Chu Trúc Thanh rốt cuộc là như thế nào.

Mạnh Y Nhiên thấy thái độ cô mềm hóa, thở phào nhẹ nhõm, nghịch ngợm nói: "Chờ tôi hấp thu Hồn Hoàn xong, sẽ mang cậu đi một nơi, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng!"

Kỷ Vu nhấp nhấp môi không nói chuyện, chỉ yên lặng tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, đôi mắt gắt gao nhìn Mạnh Y Nhiên, chỉ hy vọng cô nàng có thể nhanh lên.

Long công nhìn Kỷ Vu không hiểu ra sao, quăng cho Xà bà một ánh mắt nghi hoặc, Xà bà chỉ mỉm cười sửa sửa đầu tóc lộn xộn của ông, nói: "Người trẻ tuổi bọn nhỏ nhiều ý tưởng lắm, chúng ta đều đã già rồi!"

Khi bốn người ra khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm, Mạnh Y Nhiên chào tạm biệt Long công và Xà bà, tạm thời mang Kỷ Vu tách khỏi hai người, chạy đến thị trấn gần nhất.

Kỷ Vu chịu đựng cảm giác không kiên nhẫn đi theo cô nàng vào thị trấn, Mạnh Y Nhiên lại đột nhiên thả chậm bước chân, thảnh thơi đi dạo trong thị trấn, Kỷ Vu thấy thế trong lòng cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên nghe cô nàng lừa gạt.

"Y Nhiên, rốt cuộc cậu muốn mang tôi đi đâu?" Kỷ Vu thấy ánh mắt Mạnh Y Nhiên nhìn cửa hàng quần áo tỏa sáng, vội vàng giữ chặt cô nàng, hỏi.

"Uầy, còn sớm còn sớm, chúng ta đi chơi một lát đi, chỗ đó buổi tối mới mở cửa."

Buổi tối mới mở cửa? Đáy lòng Kỷ Vu giật thót, đột nhiên nhớ đến gương mặt đáng khinh kia của Mập Mạp, không khỏi rùng mình một cái, "Cậu sẽ không... Muốn mang tôi đi Câu Lan đó chứ?"

"Đúng vậy!"

Cặp mắt nâu to tròn của Mạnh Y Nhiên nghịch ngợm chớp chớp với Kỷ Vu, lông mi dài hơi cong, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười vừa đơn thuần vừa mị hoặc, nhưng Kỷ Vu không thưởng thức nổi vẻ đẹp của người này, bị cô nàng đùa giỡn một ngày, cho dù tính tình có tốt đến đâu thì giờ phút này cũng nhịn không được mà bùng nổ.

"Mạnh Y Nhiên, cô là một cô gái, cậu không cảm thấy xấu hổ sao, vậy mà tự tin đưa tôi đến Câu Lan, cậu... Ông nội bà nội cậu biết không?"

Hơn nữa, nếu A Thanh biết mình đến Câu Lan, em ấy sẽ nghĩ mình là người như thế nào!

Dù Kỷ Vu có khó thở đến đâu cũng sẽ không ra tay với con nít, có thể giải quyết vấn đề thông qua cáo trạng thì thật tốt. Nhưng không ngờ cả nhà Mạnh Y Nhiên lại là một đống hỗn độn, không e dè với loại chuyện này.

Mạnh Y Nhiên cười nói: "Ông bà nội tôi đương nhiên biết, hơn nữa bà nội tôi nói, tôi vui vẻ là được, cho dù trời có bị thủng thì cũng có họ phía trên bảo vệ tôi, hơn nữa tôi cũng không có làm gì, chỉ là đi dạo mà thôi, không có gì đáng kể đâu."

Kỷ Vu bất đắc dĩ đỡ trán, nói: "Nghe cậu nói, hình như còn chưa thỏa mãn với đi dạo?" Sợ nhất là con nít có người lớn chống lưng.

"Vậy thì cũng không đúng, các chị ở chỗ đó ngực lớn mông cong, cả người đều tràn ngập phong tình của phụ nữ trưởng thành, nhìn vào chính là cảnh đẹp ý vui, chẳng lẽ cậu không muốn đi xem?"

Ngực lớn mông cong, trong đầu Kỷ Vu không khỏi hiện lên cảnh tượng Chu Trúc Thanh thay quần áo trước mặt cô, núi cao đầy đặn, eo thon một tay có thể ôm hết, hơn nữa phía dưới còn có dụ hoặc loáng thoáng, tức khắc tâm trí lay động miên man bất định.

Mạnh Y Nhiên chọn trang phục trong cửa hàng quần áo, một lúc lâu sau vẫn chưa nghe thấy ngươi nọ trả lời, quay đầu vừa thấy, xì cười. Buông quần áo trong tay ra, từ từ đi đến bên cô, hung hăng giáng một cái tát vào vai cô, Kỷ Vu đang đắm chìm trong cảm xúc không thể miêu tả đột nhiên bừng tỉnh, cuống quít la lên một tiếng che giấu chột dạ.

"Mạnh Y Nhiên, cậu làm gì vậy! Đau quá ~"

Mạnh Y Nhiên vẫn đi vòng qua người cô, trong miệng còn phát ra tiếng chậc chậc ý vị không rõ, Kỷ Vu không được tự nhiên quay đầu đi, "Cậu... Cậu đi dạo xong chưa, trả tiền rồi đi thôi!"

Nói xong không đợi cô nàng đáp lại liền lập tức rời đi cửa hàng quần áo, mù mịt đi về một hướng, như thể sau lưng có một con mãnh thú đang đuổi theo.

"Ha ha ha, tiểu Vu Vu, vẻ mặt vừa rồi của cậu, trong lòng đang nghĩ cái gì đó, nói cho tôi nghe một chút đi mà!"

Giọng nói Mạnh Y Nhiên đùa bỡn càng ngày càng gần, lông tơ Kỷ Vu dựng thẳng tránh còn không kịp, hai người dây dưa trên đường, chỉ chớp mắt màn đêm đã buông xuống, nơi vui vẻ trong miệng Mạnh Y Nhiên cũng đã mở cửa.