Chương 17. Gây sự

Lúc này, vừa lúc người phục vụ bưng lên món ăn đầu tiên trên bàn bọn họ.

Thanh niên đến từ Học viện Thương Huy đột nhiên bước nhanh hơn, giữa lúc người phục vụ đang kêu lên thì tình cờ va vào người phục vụ, thấy mâm đồ ăn kia có lẽ sẽ đổ lên đầu Đới Mộc Bạch.

Nhưng không có cảnh đồ ăn rơi như hắn đã mong đợi, chỉ thấy Đường Tam vươn tay phải ra tiếp lấy mâm đồ ăn nhanh như tia chớp, nhẹ nhàng dừng trên bàn, một giọt nước sốt cũng không bị văng ra.

Thanh niên của Học viện Thương Huy sửng sốt trong giây lát, nhưng trên mặt hắn thực mau liền lộ ra một nụ cười giảo hoạt, "Xin lỗi."

Ngoài miệng là nói như vậy, hắn vẫn đi về phía trước như cũ, nhìn qua giống như muốn đi ngang Đới Mộc Bạch, nhưng một chân hắn lại lặng yên quét ngang, trực tiếp đá ghế dựa Đới Mộc Bạch đang ngồi.

Đó chỉ là một chiếc ghế gỗ bình thường mà thôi, một khi bị đá mất một chân ghế, Đới Mộc Bạch tất nhiên không có khả năng ngồi ổn định được. Hơn nữa động tác thanh niên ra chân rất che giấu, nửa người trên không nhúc nhích, nếu không đặc biệt chú ý, căn bản vô pháp phát hiện động tác của hắn.

Ngay khi thanh niên kia vừa đá, Đới Mộc Bạch liền động.

Một tiếng phịch nặng nề vang lên, thanh niên từ Học viện Thương Huy chỉ cảm thấy chân mình như đá phải ván sắt, toàn bộ cẳng chân tê dại một hồi, ngay sau đó, Đới Mộc Bạch tát cho hắn một cái.

Thanh niên biến sắc, giơ tay định nắm lấy tay Đới Mộc Bạch, nhưng ai ngờ hai tay của hắn thế nhưng bị chưởng của Đới Mộc Bạch mang thêm hồn lực hoàn toàn đẩy ra, một chưởng kia như cũ vững chắc vỗ lên ngực hắn.

Dáng người thanh niên cũng coi như là cao lớn, lại bị một chưởng này của Đới Mộc Bạch đánh vào thân thể khiến cả người bay về phía sau như một con bù nhìn không trọng lượng, liên tiếp đυ.ng ngã hai cái bàn, bay về phía đám người Học viện Thương Huy.

Người đàn ông trung niên của Học viện Thương Huy vội vàng đứng lên, giơ hai tay lên, bắt lấy bả vai thanh niên mới tiếp hắn xuống, sắc mặt thanh niên trắng bệch, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều trở nên uể oải hơn rất nhiều.

Đới Mộc Bạch đứng thẳng thân thể, nương cái chưởng lúc nãy duỗi người, "Xin lỗi, thất thủ." Bản sắc Tà Mâu Bạch Hổ hiển lộ, khinh thường và khinh miệt trên người mang theo kiêu ngạo mãnh liệt, đừng nói là người ngoài, ngay cả người một nhà nhìn hắn cũng cảm thấy hắn có chút thiếu đánh.

Đoàn người Học viện Thương Huy làm sao có thể nhịn được, sáu gã học viên còn lại nhất trí đứng lên, trợn mắt nhìn về bàn Học viện Sử Lai Khắc. Muốn xông đến, lại bị người đàn ông trung niên kia ngăn cản.

Người đàn ông trung niên tiếp được thanh niên đỡ hắn ngồi vào trên ghế, đen mặt quát với Đới Mộc Bạch: "Đám con nít ranh các ngươi thuộc học viện nào?"

Tà mâu của Đới Mộc Bạch lập lòe ánh sáng, "Muốn nói chuyện? Các ngươi không xứng." Nói xong, hắn trở lại chỗ ngồi của mình một lần nữa.

Động tác của Mập Mập rất nhanh, đặc biệt là lúc ăn cái gì đó, lúc này đã bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: "Ừm, hương vị không tệ, chỉ là hơi quá lửa. Ăn tạm đi."

Sắc mặt tên giáo viên kia của Học viện Thương Huy đã bị chọc giận thành xanh mét "Đúng là một đám ranh con kiêu ngạo, dạy dỗ bọn chúng cho ta."

Các học viên của Học viện Thương Huy chỉ chờ hắn lên tiếng, ngoại trừ tên bị Đới Mộc Bạch đả thương và nữ học viên duy nhất kia, năm người còn lại lập tức lao về bàn bọn họ.

"Đánh nhau sao? Tôi thích." Tiểu Vũ hưng phấn bật dậy khỏi chỗ ngồi, lao đến tiếp đón không chút do dự.

Kỷ Vu nhìn đoàn thiếu niên choai choai này có chút đau đầu, tuổi trẻ bồng bột chính là quá ầm ĩ, đập hư bàn ghế chắc chắn là phải bồi thường tiền đó!

Đới Mộc Bạch, Đường Tam và Mã Hồng Tuấn gần như là dồn ép đám người của Học viện Thương Huy, không chừa cho đối phương một cơ hội đánh trả nào, ngoại trừ hai cái bàn của hai bên, những cái bàn khác ở tiểu điếm không cái nào còn đủ bốn chân, lần này Kỷ Vu thật sự là khóc không ra nước mắt, làm hỏng nhiều như vậy rồi ai tới bồi thường? Tôi không có tiền! Một xu tôi cũng sẽ không trả!

Kỷ Vu che ngực, vẻ mặt đau lòng, khuôn mặt xinh đẹp có chút buồn cười, Chu Trúc Thanh một tay chống đầu nhìn cô, câu môi cười nhạt.

Ninh Vinh Vinh dừng đũa, liếc qua liếc lại Chu Trúc Thanh và Kỷ Vu, như suy tư gì đó.

Thấy học viên của mình bắt đầu yếu thế, vị giáo viên kia của Học viện Thương Huy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đứng dậy, "Dừng tay." Phất phất tay về phía học viên của mình, "Các ngươi đều lui ra."

"Tơi là chủ nghiệm ngoại vụ Học viện Thương Huy, Diệp Tri Thu. Xin hỏi, các vị là người của học viện nào?" Diệp Tri Thu đi đến trước mặt ba người, phóng xuất ra Võ Hồn chính mình, "Huyền Quy, bám vào người."

Năm Hồn Hoàn, một trắng, hai vàng, hai tím, chủ nhiệm ngoại vụ Học viện Thương Huy này thế mà là một cao thủ Hồn Vương hơn 50 cấp, mạnh bạo cưỡng ép ba người Đường Tam trở về, nhưng bọn họ lại không sợ chút nào, bởi vì sau lưng bọn họ còn có người còn biếи ŧɦái hơn.

Kỷ Vu thấy giáo viên của Học viện Thương Huy có vẻ ỷ lớn hϊếp nhỏ, vậy thì có vẻ không ổn, bọn họ phải ngậm bồ hòn này cho xong, nếu không thì những bàn ghế đó ai sẽ bồi thường?

"Bọn tôi đến từ Học viện Sử Lai Khắc, tôi là phó đội trưởng bọn họ, ngài có vấn đề gì sao?" Kỷ Vu đứng lên đồng thời phóng thích Võ Hồn, năm Hồn Hoàn một vàng ba tím một đen dâng lên từ chân, đôi mắt híp lại. Còn không phải chỉ là uy hϊếp thôi sao, chẳng giống ai!

Toàn bộ nhà ăn đều kinh hô, vốn tưởng rằng Hồn Vương cấp 50 vừa rồi đã đủ chấn động, không ngờ còn có người xuất sắc hơn nữa, bữa ăn này thật đáng giá!

Diệp Tri Thu khó có thể tin mà nhìn Hồn Hoàn trên người Kỷ Vu, trong lòng không khỏi hoảng sợ, há hốc mồm không nói được một lời, đám học viên Thương Huy được giáo viên chống lưng kiêu ngạo trước đó tức khắc cụp đuôi.

Người này còn mạnh hơn cả thầy, Hồn Hoàn nghịch thiên, hơn nữa còn trẻ như vậy, cô đúng là một quái vật!

Diệp Tri Thu cười mỉa một tiếng, hỏi: "Học viện Sử Lai Khắc? Chưa từng nghe nói qua."

Đi đường cả một ngày, khi Chu Trúc Thanh đã ăn cơm no, lại xem bọn họ đánh nhau lâu như vậy không khỏi có chút buồn ngủ, không nhịn được mà ngáp một cái, lông mi cong dài dính vài giọt nước mắt sinh lý, Kỷ Vu thấy thế, tức khắc không còn tâm tư dây dưa với hắn, trầm giọng nói: "Tôi mặc kệ ông có từng nghe qua Học viện Sử Lai Khắc hay không, tóm lại hôm nay là các người cố ý trêu chọc bọn tôi trước, bàn ghế trong đại sảnh bị phá hư các người phải bồi thường, còn có quấy rầy bọn tôi ăn cơm, cho nên tiền cơm các người cũng phải tính, không thành vấn đề chứ hả?"

Bồi thường tiền là chuyện nhỏ, mấu chốt là mất mặt mũi, Diệp Tri Thu không muốn buông tha bọn họ như vậy, nhưng Hồn Hoàn của mình không chiếm ưu thế, hơn nữa người này chỉ là phó đội trưởng, vậy thì thực lực đội trưởng của bọn họ không phải còn cao hơn nữa sao, trong lúc nhất thời gấp đến độ trán đổ mồ hôi.

Kỷ Vu thấy Chu Trúc Thanh nheo nheo mắt, vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Như thế nào, Học viện Thương Huy không thể trả nổi số tiền này sao?"

Diệp Tri Thu khẽ cắn môi, hung hăng nhìn chằm chằm nhóm người này, như là đang muốn nhớ kỹ mặt bọn họ để sau này có thể tính sổ, "Được rồi, bọn tôi trả!"

"Nói sớm như vậy không phải tốt hơn sao? Mọi người ăn uống no đủ rồi trở về đi! Nghỉ ngơi sớm một chút để dưỡng sức." Kỷ Vu chào hỏi cùng mọi người, liền lôi kéo tay Chu Trúc Thanh trở về phòng.

"Vừa rồi A Vu ngầu quá, rất có khí thế!" Mèo con buồn ngủ đến mơ màng cũng không quên khen Kỷ Vu một câu.

Kỷ Vu vừa mới rửa mặt xong, mãn nguyện lên giường ôm nàng vào lòng theo thói quen, đắp chăn đàng hoàng rồi tắt đèn, "A Thanh, đừng khai Võ Hồn, đi dường cả ngày chắc mệt mỏi rồi!"

Mặc dù mệt đến mức không mở mắt được, Chu Trúc Thanh vẫn cứ nhớ rõ thói quen ngủ của hai người, trong lòng Kỷ Vu ấm áp, cảm giác có người thời thời khắc khắc đặt mình ở trong lòng thật tốt!

"Ưm ~ không mệt, muốn A Vu sờ cái đuôi." Không chỉ có Kỷ Vu có thói quen vuốt cái đuôi của mèo con đi ngủ, Chu Trúc Thanh cũng có thói quen thõa mãn khi cô ôm mình vào lòng.

Chu Trúc Thanh nhắm hai mắt sờ loạn ở trong chăn một hồi, bắt lấy tay Kỷ Vu tìm kiếm phía sau mình, cho đến khi cô ngoan ngoãn nắm lấy cái đuôi mới an phận. Kỷ Vu bất đắc dĩ cười cười, ôm cô gái nhỏ bé này vào lòng mình thuận theo tâm ý nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Triệu Vô Cực đã dùng tiếng nói to lớn vang dội của hắn gọi mọi người dậy. Nơi này cách Tinh Đấu đại sâm lâm rất gần, mọi người toàn lực lên đường, rất nhanh, bọn họ đã đến Tinh Đấu đại sâm lâm.

Cây cối ở đây cao ít nhất hơn hai mươi mét, đây mới chỉ là phần ngoài cùng mà thôi, khu rừng rậm rạp này căn bản là không có lối đi, bóng cây che khuất khiến người ta không thể nhìn thấy cảnh thật. Không khí ở đây càng khiến người ta càng thêm thoải mái, dường như nhiệt độ cũng có vẻ giảm xuống. Cảm giác thoải mái thanh tân mang theo hương bùn đất ướŧ áŧ không ngừng kí©h thí©ɧ khứu giác mọi người.

"Tất cả dừng lại, tu chỉnh tại chỗ." Triệu Vô Cực mở miệng.

Mọi người dừng chân, ăn một ít xúc xích của Áo Tư Tạp khôi phục hồn lực và thể lực. Triệu Vô Cực nhìn mọi người một vòng, thấy bọn họ đều đã chuẩn bị xong, lúc này mới vung tay lên, "Xuất phát."

Do Triệu Vô Cực sắp xếp, Kỷ Vu đứng gần hai Hồn Sư hệ phụ trợ là Áo Tư Tạp và Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh cảm thấy không vui nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Cảm nhận được ánh mắt mang theo khí lạnh của nàng, Kỷ Vu có chút buồn cười lắc đầu, nha đầu này thật là một khắc cũng không thể rời xa cô được!

Khi mọi người đang nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, đột nhiên, một loạt âm thanh sàn sạt chuyển từ nhỏ sang to, có cái gì đó đang nhanh chóng đến gần nơi này.

Kỷ Vu đứng dậy khai Võ Hồn, đôi mắt vàng cảnh giác nhìn bốn phía, Triệu Vô Cực quát lớn: "Tất cả đứng dậy, có cái gì đó đang đến gần."

Đường Tam và Đới Mộc Bạch vô cùng ăn ý dẫn đầu che chở ở trước mặt Áo Tư Tạp và Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh và Mập Mạp bảo vệ ở bên cạnh, trước tiên, tất cả mọi người đều phóng xuất ra Võ Hồn của chính mình, bao gồm cả Triệu Vô Cực.

"A Thanh, em đi xem đó là cái gì." Kỷ Vu trầm giọng nói.

Chu Trúc Thanh gật gật đầu, lặng yên phóng người lên, móng vuốt trên tay bắn ra, nhanh chóng giẫm lên một cây đại thụ như thể đang đi trên mặt đất, nhìn về hướng phát ra âm thanh.