Chương 5

“Tỉnh rồi?”

Vệ Tam vừa mở mắt ra đã thấy lão sư ngồi ở bên cạnh, cô thở ra một hơi, theo bản năng duỗi tay sờ bụng của mình.

"Không để lại sẹo." Lý Bì tức giận nói, “Ngày thường không biết lá gan của em lớn như vậy, thế nhưng lại dám sống một mình ở chỗ đó."

Vệ Tam từ bên trong khoang trị liệu ngồi dậy, "Chỗ đó không cần tiền."

“Tiền quan trọng hay mạng sống quan trọng hơn?” Lý Bì hỏi cô, "Em nghĩ vì sao toà nhà đó lại bị bỏ hoang?"

Vệ Tam lắc đầu.

"Mặc dù hiện tại Liên Bang đã thái bình, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài con tinh thú xuất hiện. Lúc trước, toà nhà kia đã bị đã bị tinh thú công kích khi đang xây dựng, cho nên bị bỏ hoang ngay lập tức." Khi nói đến chuyện này, sắc mặt của Lý Bì không tốt lắm.

"Những chỗ nào từng xuất hiện tinh thú thì sẽ bị bỏ hoang?"

"Có khả năng bảo vệ thì tự nhiên sẽ không bị vứt bỏ như vậy. Những mà em cảm thấy Tinh cầu 3212 của chúng ta có năng lực này không?" Lý Bì nhíu mày, "Có điều, năm đó là thú triều, cho nên mới có một con tinh thú phá tan vòng bảo hộ tiến vào Tinh cầu 3212, sao lần này đột nhiên lại có tinh thú xuất hiện?"

Vệ Tam bước ra khỏi khoang trị liệu, vết thương trên người cô đã hoàn toàn biến mất, ngoại trừ đau đớn còn lưu lại trong kí ức ra thì không còn bất kì cảm giác gì nữa. Cô di chuyển cánh tay: "Em thấy hai người trạc tuổi em điều khiển cơ giáp chiến đấu."

“Thì ra là thế…… Chẳng trách con tinh thú kia đã chết." Lý Bì cau mày thật chặt, nghiến răng nói: "Lại là trò chơi của nhóm người này."

"Trò chơi gì vậy?"

Lý Bì cố nén tức giận: "Thời điểm trước khi vào học tại trường quân đội, có một số con cháu giàu có quyền thế sẽ tìm tinh thú ném đến hoang tinh* để luyện tập, nói là thực chiến. Nhưng định nghĩa của đám người đó về hoang tinh* không giống với chúng ta. Hơn nữa bọn họ căn bản chẳng hề quan tâm đến sống chết của người dân sống trên tinh cầu nhỏ."

* Hoang tinh ở đây có thể hiểu là hành tinh không người, cũng có thể hiểu là hoang vu. Trong câu của thầy Lý, ý đầu là hoang vu, ý sau là không người. Thế nhưng hoang vu hẻo lánh thì vẫn có thể có người ở nhé.

Vệ Tam nhớ tới ánh mắt của thiếu niên tóc vàng, cũng không cảm thấy lão sư nói sai cái gì.

"Năm đó gia đình bạn tôi chính là vì thế mà hủy diệt."

"Trước kia Tinh cầu 3212 cũng đã từng xảy ra chuyện như này rồi sao?" Vệ Tam kinh ngạc hỏi.

"Tôi không phải người Tinh cầu 3212." Lý Bì nhướng mi, "Em đã ngâm mình trong khoang trị liệu bảy ngày rồi, tổng cộng là 7 vạn tinh tệ."

Vệ Tam: “!”

Lý Bì được như ý muốn nhìn thấy trên gương mặt học sinh của mình đổi tới đổi lui như bảng pha màu bị hỏng, nhẹ nhàng không thèm để ý nói, "Tiền này tôi sẽ tạm ứng ra giúp em. Nếu bài kiểm tra cuối kì em có thể lấy được vị trí thứ nhất, thì em không cần phải trả lại tiền nữa. Còn nếu không được... ... Bắt đầu tính lãi từ hôm nay, mãi cho đến khi em trả hết tiền cho tôi mới thôi."

"Lão sư, này không tốt lắm đâu, ngài anh minh thần võ như thế, vừa nhìn liền biết không thiếu chút tiền lãi như vậy." Trái tim Vệ Tam đều đang rỉ máu, 7 vạn tinh tệ cộng thêm cả tiền lãi, hai năm thôi cô cũng không sống qua nổi.

"Vừa nghĩ đến trình độ của học sinh không tốt, tôi lại thấy bản thân thiếu chút tiền lãi như vậy." Lý Bì vươn tay dùng sức chọc Vệ Tam:" Không phải tôi còn cho em một lựa chọn khác nữa sao, thế mà hoàn toàn không nghĩ tới việc cân nhắc một chút? Không có tiền đồ!"

"Lấy vị trí thứ nhất quá khó." Vệ Tam vẫn luôn cảm thấy chính mình rất yếu ớt, cứ mỗi lần làm bài kiểm tra được nữa chừng là tật xấu đầu váng mắt hoa của cô lại xuất hiện.

Lý Bì nhìn chằm chằm Vệ Tam một lúc lâu, đột nhiên nghiêm túc nói: "Lần này em may mắn không chết dưới móng vuốt của tinh thú, vậy sau này thì sao? Chỉ khi nào chính mình có được thực lực thì mới có thể bảo đảm bản thân không bị thương tổn."

Vệ Tam lập tức nhớ tới con tinh thú tanh hôi đã đẩy chính mình đến bước đường cùng, nhớ tới chiếc cơ giáp màu bạc lạnh vừa giơ tay lên đã chém đứt đầu con tinh thú kia. Loại sức mạnh tuyệt đối đó, không ai là không khao khát.

"Em... Sẽ có gắng hết sức."

"Chắc chắn rồi." Lý Bì liếc nhìn Vệ Tam, "Toà nhà bỏ hoang kia đã sụp đổ gần hết rồi, không còn chỗ nào cho em ở. Vừa lúc tôi có một gian phòng trống, trước khi tốt nghiệp em đến ở với tôi đi."

Cuối cùng, Vệ Tam thu dọn mấy bộ quần áo, mang theo xe điện của mình đến nhà của lão sư Lý Bì.

Những tài liệu trong phòng làm việc cô cũng không mang theo, có thể học được đều đã học xong. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy được cơ giáp chân chính, cô đã biết rằng dù có tiếp tục luyện tập thêm nữa thì cũng chẳng có ích lợi gì.

"Đây là sư nương* của em." Giây trước Lý Bì còn ủ rũ, giây sau nhìn thấy người phụ nữ đằng sau cánh cửa thì lập tức lộ ra một nụ cười ngây ngô.

*Vợ của sư phụ, lão sư

Người phụ nữ dịu dàng vội vàng gọi Vệ Tam tiến vào: "Phòng ở sư nương đã dọn dẹp xong rồi, nếu như ngủ không thoải mái thì cứ nói với sư nương."

Lý Bì đã mặc kệ Vệ Tam, vừa ngửi thấy mùi thức ăn ở trong phòng, hắn lập tức đi đến trước bàn ăn: “Sao thức ăn hôm nay lại phong phú như vậy?"

"Ngày đầu tiên Tiểu Vệ tới đây, nên nếm thử tay nghề của sư nương." Người phụ nữ cần lấy ba lô trong tay Vệ Tam, đi đến bên cạnh Lý Bì, đánh một cái vào tay hắn: "Chờ Tiểu Vệ rồi cùng nhau ăn cơm."

Lý Bì: “…” Sao lại có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình thế này?

Sau khi cất đồ xong, Vệ Tam ngồi vào bàn ăn, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng. Cô thật sự là quá nghèo, hơn nữa trước kia toàn nhịn ăn nhịn mặc để mua tài liệu.

Vậy nên từ khi đến thế giới này, cô vẫn luôn uống dịch dinh dưỡng rẻ tiền nhất, chưa từng ăn qua một hạt cơm. Mấy chục thùng dịch dinh dưỡng có vấn đề năm đó nhặt được ở bãi rác, cô uống non nửa năm mới uống xong, một giọt cũng không có lãng phí.

Cô đều đã sắp quên mùi vị của thức ăn là như thế nào rồi.

"Bữa cơm này cũng phải tốn mấy trăm tinh tệ." Vệ Tam đổi thành dịch dinh dưỡng, cũng đủ cho cô uống một tháng.

Lý Bì giơ tay vỗ đầu Vệ Tam: "Thế em mất tiền à? Mau ăn đi."

Sư nương lập tức trừng mắt nhìn Lý Bì: “Đừng chạm vào đầu của con bé.”

Sư nương không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát của Vệ Tam: "Tiểu Vệ, con cứ ăn tự nhiên vào, lão sư của con cái khác thì không biết chứ vẫn đủ khả năng nuôi con một ngày ba bữa."

Vệ Tam cũng không khách sáo, thoải mái mà ăn, ăn được miếng cơm đầu tiên sau thời gian dài xa cách, cô quả thực lệ nóng doanh tròng muốn bật khóc.

Ai có thể nghĩ tới một kĩ sư hàng đầu như cô có thể lưu lạc đến tình trạng này.

"Ăn cơm xong, ngồi nghỉ một lát rồi em cùng tôi chạy quanh bờ sông mười vòng." Ăn cơm được một nửa, Lý Bì đột nhiên mở miệng.

Vệ Tam nghẹn một miếng cơm trong cổ họng: “?”

"Em cần phải tăng cường huấn luyện."

"Trước tiên để Tiểu Vệ ăn no đã." Sư nương gắp miếng thịt cuối cùng vào trong bát của Vệ Tam, "Có muốn sư nương làm thêm một đĩa nữa không?"

Vệ Tam nuốt cơm xuống: “Sư nương, không cần đâu.”

Cuối cùng Vệ Tam một mình ngốn hết cơm, ngay cả đồ ăn cũng không cần. Lý Bì ngồi ở bên cạnh thấy vậy thì không khỏi run rẩy khoé miệng.

Mấy năm nay hắn hoàn toàn không biết tình huống của Vệ Tam. Dù sao theo lý thuyết mà nói, nghèo đến loại tình trạng giống như cô thì cách nói chuyện cùng hành sử sẽ luôn bị ảnh hưởng một chút, chẳng hạn như tự ti, sợ hãi rụt rè.

Nhưng vị này từ khi nhập học vẫn luôn vô cùng tự tin, căn bản là không thể nhìn ra điều gì bất thường.

Hơn nữa ở trong trường học lại phải ăn mặc trang phục thống nhất, vậy nên Lý Bì còn cho rằng gia đình của cô không tệ.

“Ăn no chưa?”

Vệ Tam sờ sờ bụng: “Em no rồi.”

Ngồi trong phòng một lát, Vệ Tam đã bị xách ra ngoài chạy bộ.

Kể từ ngày hôm đó, Lý Bì bắt đầu mỗi ngày tan học về nhà là sẽ cho Vệ Tam "bữa ăn phụ"*, tăng cường huấn luyện.

* Thời gian huấn luyện ở trường là bữa chính, huấn luyện ở nhà là bữa phụ.

Vệ Tam vốn tưởng rằng chính mình không làm được, kết quả không biết có phải mỗi ngày đều được sư nương cho ăn thật no hay không, mà tật xấu đầu váng mắt hoa của cô dần dần tốt hơn.

Ngay khi dinh dưỡng theo kịp cơ thể phát triển, Vệ Tam liền bắt đầu nhổ giò.

“Tiểu Vệ?” Sư nương hiếm khi thấy Vệ Tam đến giờ này còn chưa thức dậy, liền không nhịn được đứng ở bên ngoài gõ cửa, "Nếu còn không dậy thì sẽ đến muộn mất."

Mãi mà không nghe thấy tiếng động, sư nương chỉ có thể đi tìm chìa khóa dự phòng, vừa mở cửa ra thì đã thấy Vệ Tam cuộn tròn người lại, ôm một bên chân của mình, trên đầu đầy mồ hôi lạnh.

"Có chuyện gì thế này?" Sư nương sốt ruột đi tới.

Vệ Tam không nghĩ tới đau tăng trưởng* sẽ đau kịch liệt đến như vậy, vừa rồi cô gần như không thở nổi, cô cắn răng giữ chặt tay của sư nương: "Sư nương, con không sao đâu, đau tăng trưởng mà thôi."

* Đau tăng trưởng là các cảm giác đau nhức hoặc đau nhói khó chịu ở vùng cơ của chân, hay xảy ra ở các trẻ trước tuổi đi học và trước tuổi dậy thì. Cơn đau thường xuất hiện vào chiều tối hay về đêm, nhưng cũng có thể làm trẻ phải thức giấc khi đang ngủ.

Cứ đau như vậy thêm khoảng 10 phút, Vệ Tam mới bình thường trở lại.

"Buổi tối cô sẽ chặt một ít xương nấu canh cho con uống." Sư nương đau lòng lau mồ hôi trên trán Vệ Tam.

Nàng cùng Lý Bì không có con, không có kinh nghiệm gì đối với những chuyện này, cũng chưa từng thấy ai đau tăng trưởng đến mức này, khăn trải giường đều bị mồ hôi thấm ướt: "Có phải con thường xuyên bị đau như vậy không?"

"Không có." Vệ Tam đứng dậy, “Sư nương, con phải đi học rồi."

……

Vệ Tam phát triển quá nhanh, chưa đến một tháng đã phải thay quần áo một lần. Lý Bì thấy thế thì vô cùng vui mừng, cảm thấy tố chất thân thể của cô đang trở nên mạnh hơn.

" Lần huấn luyện trước, em làm rất tốt, cứ tiếp tục như vậy, cuối kỳ nhất định có thể làm được." Lý Bì vỗ vỗ vai Vệ Tam: "Nếu cảm giác của em có thể đạt được cấp A trong bài kiểm tra tốt nghiệp, thì em có thể đi đến năm đại quân giáo, nơi đó chính là một thế giới hoàn toàn khác."

"Ước mơ năm đó của lão sư của con chính là được đến năm đại quân giáo.” Sư nương ở một bên cười nói.

Vệ Tam ngẩng đầu xem Lý Bì: “Cảm giác của lão sư cao bao nhiêu?"

"Cấp B." Lý Bì vừa có chút tự hào lại có chút buồn bã, “Năm đó, đầu tiên tôi tiến vào trường quân đội, tiếp theo lại được tuyển vào quân khu 11... Có điều sau đó tôi bị thương nên không vào được."

Đay là lần đầu tiên Vệ Tam nghe thấy lão sư đề cập đến những chuyện liên quan tới quân khu, cô theo bản năng hỏi: "Bị thương?”

"Trên đường đi đến thì gặp phải tinh thú triều cỡ nhỏ, vì cứu người, tay phế đi." Lý Bì thở dài một hơi, tự hào nói, "Tôi tiến vào quân khu chính là vì bảo vệ người dân. Ngày đó, tôi đã làm được."

Vệ Tam còn đang thương cảm cho lão sư, giây tiếp theo một bàn tay của Lý Bì đã đánh lại đây: "Cho nên mỗi người em đều phải nghiêm túc huấn luyện cho tôi, tranh thủ tiến vào năm đại quân giáo, có nghe thấy không!"

"Em chỉ cảm thấy em chính là tài liệu cấp B." Trong sâu thẳm nội tâm của Vệ Tam, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không phải là một người am hiểu chiến đấu.

Sư nương ở một bên che miệng cười: “Ngày đó Tiểu Vệ đè hạng nhất lớp bên cạnh xuống đất đánh, cũng không giống như vậy đâu."

Năm trước vị kia lớp bên cạnh đã tìm quan hệ đi đến tinh cầu lớn để kiểm tra cảm giác, nghe nói đã được xác nhận là cấp A.

Có thể đánh bại cấp A chỉ có cấp A.

*Tác giả có chuyện muốn nói:

Không phải 16 tuổi mới có thể đo lường cảm giác, mà là do 3212 quá kém, cho nên chỉ có một cơ hội kiểm tra cảm giác sau khi tốt nghiệp. Nguồn tài nguyên cho các sinh viên của tinh cầu lớn và tinh cầu nhỏ khác nhau như trời với đất.