Chương 6

"Lần thi cuối kỳ này sẽ khó hơn mấy trước, nhưng... ... Cũng sẽ không phải là khó nhất." Lý Bì nhìn những học sinh đang đứng đối diện, nói những người này là hắn nhìn lớn lên cũng không quá.

Từ bảy tuổi đến mười lăm tuổi, mấy trăm người chỉ còn dư lại mấy chục người, “ Kì thi kiểm tra cảm giác trước tốt nghiệp mới là khó nhất. Cố gắng hoàn thành thật tốt kì thi cuối kỳ lần này, tôi sẽ ở đây chờ các em vào lúc khai giảng. Hy vọng mọi người đều có thể thuận lợi tốt nghiệp cũng như lấy được tư cách nhập học thuộc về mình."

Đến lúc kiểm tra cuối kì, trường học sẽ đưa học sinh tới khu rừng ở biên giới Tinh cầu 3212. Mặc dù sinh vật ở đây không phải là tinh thú, lực công kích cũng không bằng một phần mười tinh thú, thế nhưng lại rất thích hợp để đánh giá học sinh. Sau khi bàn bạc vào cuối mỗi học kỳ, lão sư sẽ phân chia phạm vi khoảng cách để học sinh đi săn, mỗi người chỉ có một con dao găm, sống hay chết đều dựa vào thực lực.

Mỗi khi học lên một lớp, phạm vi tiến vào của rừng rậm đều sẽ tăng lên, chỉ số nguy hiểm cũng vì thế mà tăng vọt.

Sau khi các lão sư động viên học sinh trong lớp của mình xong, liền dẫn học sinh đi về hướng bìa rừng.

" Mọi người nhớ kĩ, các lão sư đang bị thiếu người, vậy nên có kịp thời cứu được các em hay không thì hoàn toàn dựa vào may rủi. Cho nên... ... Bây giờ có ai muốn rời đi thì còn kịp." Chủ nhiệm ban B nhìn chung quanh một vòng nói.

Không một ai di chuyển, nhiều năm như vậy qua đi, những học sinh còn đứng ở nơi này, không có một ai là người có tâm tính kém cỏi.

Một khi đã như vậy, kì thi cuối kỳ lần thứ 16 của khoá 108 của Học viện 3212 chính thức bắt đầu!”

Khi tiếng súng khai cuộc vang lên, tất cả học sinh đều lao vào bìa rừng giống như thủy triều. Mỗi người đều muốn hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt.

Lão sư xác định một phạm vi nhất định trong khu rừng, nếu học sinh có thể thành công săn thú trong phạm vi này thì họ có thể đi ra, tuy nhiên trong đó luôn có các loại nguy hiểm không lường trước được. Đầu tiên là thực lực của con mồi không xác định, ai cũng không biết bản thân sẽ gặp phải cái gì. Thứ hai là, ngay cả khi săn thú thành công đi trăng nữa, thì hành trình trở về vẫn có khả năng chạm trán với những dã thú khác.

Vệ Tam nhanh chóng tiến vào bìa rừng. Từ trước đến nay cô vẫn luôn trân quý tính mạng của mình. Mười sáu kì thi cuối kỳ, cô cơ bản là dựa vào các kiểu di chuyển khác nhau để tránh bị thương nặng. Cô nghèo, không có đủ khả năng nằm trong khoang trị liệu.

Bề ngoài bìa rừng có vẻ yên bình, thậm chí không khí còn trong lành hơn nhiều so với trong thành phố. Nhưng mà sau khi có học sinh tiến vào, tiếng kêu thảm thiết lại không ngừng vang lên.

Ngay cả khi đám bọn họ đã đến đây làm bài kiểm tra lần thứ mười sáu.

Thì đối với dã thú sống ở bìa rừng mà nói, thì hôm nay vẫn là cơ hội tốt để kiếm ăn.

Vệ Tam một tay cầm con dao găm bước nhanh qua một đám bụi gai, gai trên cây không ngừng cắt xuyên qua trang phục huấn luyện. Thế nhưng cô không hề chớp mắt lấy một chút, so với những nơi khác, người và dã thú đều không có muốn đi qua nơi này. Vì vậy, di chuyển trong những bụi gai này không chỉ có mức độ nguy hiểm thấp nhất, mà còn có thể tùy lúc đi săn.

Bởi vì nghèo, cho nên Vệ Tam theo thói quen muốn dùng phương án dùng ít sức lực nhất.

Xuyên qua bụi gai, lỗ tai của Vệ Tam bỗng nhiên giật giật. Cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài: Một con báo đốm đang đi loanh quanh ở gần đó.

Không kịp chờ cô có động tác tiếp theo, con báo đốm kia đã nhảy đến bên cạnh bụi gai, sau đó gầm thép về phía Vệ Tam đang đứng.

Vệ Tam nhắm mắt lại, con báo đã ngửi thấy mùi máu của cô. Cô cố gắng tiếp tục lao về phía trước, nhưng con báo ở bên ngoài bụi gai cũng lập tức đuổi theo.

Thật là bực mình, còn tưởng rằng sẽ may mắn gặp được con mồi dễ đối phó nào đó, kết quả hiện tại cô lại trở thành con mồi.

Vệ Tam hít một hơi thật sâu rồi dừng lại, nhân lúc con báo còn chưa kịp phản ứng lại thì đã từ một chỗ khác nhảy ra, sau đó lăn một vòng ngay tại chỗ để giảm bớt lực va chạm.

“Rống ——”

Trong cổ họng báo đốm phát ra những tiếng gào rống hưng phấn, nó lập tức lao về phía Vệ Tam.

Vệ Tam đã từng gặp qua tinh thú, đương nhiên sẽ không sợ một con báo đốm. Cô không hề né tránh mà chỉ tránh đi chân trước của con báo, rồi trượt cả người xuống dưới bụng nó. Vào lúc con báo muốn lùi lại một bước bắt lấy con mồi, thì con mồi chẳng thấy đâu cả, mà trên người nó lại nặng trĩu.

Sau khi Vệ Tam trượt xuống dưới bụng con báo, thì lập tức lăn sang bên cạnh, rồi xoay người cưỡi lên mình con báo. Cô một tay túm lấy đầu của con báo, một tay khác cầm dao găm rạch một đường trên cổ nó.

Máu phun ra như suối, tiếng rêи ɾỉ của báo đốm kẹt lại trong cổ họng, còn chưa kịp phát ra tiếng nào thì đã đổ ầm xuống đất.

Vệ Tam đứng lên từ trên mình con báo, vậy là bài kiểm tra cuối kỳ này đã hoàn thành được một nửa. Việc còn lại bây giờ là làm thế nào để thành công mang con mồi đi ra ngoài.

Mùi máu tươi sẽ thu hút những dã thú khác tới đây, mà cô còn phải vác một con báo đốm nặng như vậy trở về.

Vệ Tam sờ sờ túi, nhưng lại không mang theo dịch dinh dưỡng, cô đói bụng rồi.

Trong khoảng thời gian này, khẩu vị của cô bị tay nghề của sư nương chiều hư. Hơn nữa sư nương còn thường xuyên nhét cho cô các loại đồ ăn nhẹ khác nhau, khiến cô gần như quên mất mùi vị của dịch dinh dưỡng, càng đừng nói đến mang theo.

Sờ sờ bụng, Vệ Tam nhận mệnh khiêng con báo đốm nặng hơn 200 cân lên, một đường chạy như điên trở về.

“ Mấy người đang làm gì vậy hả?”

Vệ Tam cố chịu cảm giác đầu váng mắt hoa, nghiến răng nghiến lợi chạy như điên, kết quả vừa đi ngang qua một khu đất trống liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Là bạn học cùng lớp.

" Con mồi của mày khá tốt đấy, cho tao mượn dùng chút đi."

Vệ Tam trợn trắng mắt, xoay người bước nhanh về phía khu đất trống. Cô ném con báo trên vai xuống đất:" Con mồi của tôi cho cậu mượn dùng thì thế nào?"

Trong khu đất trống có bảy tám người đang đứng, bị vây ở giữa là một người bạn cùng lớp của Vệ Tam. Mấy tên còn lại đều là người của lớp bên cạnh. Tên dẫn đầu lại ngồi dưới một tán cây ở xa xa, bên cạnh chân là một con sư tử đã chết.

Những người này vừa nhìn thấy Vệ Tam thì đều đồng loạt lùi lại một bước.

Bạn học của Vệ Tam từ trên mặt đất đứng dậy, kéo con mồi của mình đi lại gần chỗ Vệ Tam, chỉ vào mấy người lớp bên cạnh:" Những người này bản thân không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, liền hợp tác cướp lấy con mồi của chúng ta."

Chính mình chăm chỉ cực khổ hoàn thành nhiệm vụ, thể lực tiêu hao chưa tính, lại còn bị thương. Kết quả đám người này lại chạy tới cướp con mồi. Không phải là không có ai chống cự, nhưng mà tên cầm đầu của lớp bên lại ở bên cạnh quan sát, nếu có vấn đề gì thì sẽ lập tức ra tay. Số người bị cướp đã không còn là một hay hai người nữa.

Người của lớp bên cạnh không ai dám phát ra tiếng động, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía người con trai dưới tàng cây đằng xa.

Cuối cùng, người con trai dưới tàng cây đứng dậy đi tới:" Vệ Tam, tôi khuyên cậu không nên xen vào việc riêng của người khác."

Vệ Tam "sách" một tiếng, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, thân thiết hỏi thăm:" Ngô Đức, vết thương trên eo của cậu đã khỏi chưa?"

Cậu ta chính là cái người cấp A nhưng lại bị cô đè nặng đánh trong truyền thuyết kia.

Thái Ngô Đức: “……” Cả người lại bắt đầu âm ỉ đau nhức.

Vệ Tam thở dài: “ Mọi người đều ở sát vách, thường ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Như vầy đi, mấy người mà để lại tất cả con mồi thì tôi sẽ thả mấy người đi."

Vệ Tam khí phách nói lớn một cách đương nhiên, nhưng Thái Ngô Đức lại tức giận cười:" Vệ Tam, chỉ dựa vào hai người các cậu mà muốn đối phó với đám người chúng tôi?"

Vệ Tam xoay xoay cổ tay, ngước mắt lên:" Bằng không thì sao?"

Thái Ngô Đức đang định đưa mắt ra hiệu với đàn em, thì đột nhiên có một nắm đấm bay đến trước mặt cậu ta. Cậu ta theo bản năng tránh ra được, thế nhưng đó cũng không phải là may mắn. Bởi vì ngay sau đó đã có một nắm đấm khác lập tức đập vào đầu khiến cậu ta choáng váng.

“Thái ca!” Mấy tên đàn em hoảng sợ hét lên.

Vệ Tam chớp lấy thời cơ, quật Thái Ngô Đức ngã xuống đất, hoàn toàn không cho cậu ta thời gian phản ứng:" “Thái ca? Tôi đánh cậu thành heo ca được không?"

Sau khi bị đánh liên tục, Thái Ngô Đức gần như đã hôn mê. Trước khi hôn mê, cậu ta còn nghĩ: Mẹ nó, Vệ Tam này đúng là không phải người, chỉ cần dùng một chút sức lực, một cú đấm là có thể phế luôn người ta.

“Thái ca!!!”

Đám đàn em nhìn thấy Thái Ngô Đức dễ dàng ngất đi như vậy thì sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng xanh.

Vệ Tam bị tiếng kêu quỷ khóc sói gào của đám người này làm cho càng thêm choáng váng đầu óc, không khỏi lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

“……”

Đám tùy tùng giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy cổ, lập tức không dám phát ra tiếng. Một lát sau, một tên tùy tùng trông có vẻ tương đối lanh lợi nhìn Vệ Tam, thử sửa miệng: “ Heo, heo ca?”

Việc này giống như lập tức nhắc nhở đám người, rất nhanh khu đất trống lại vang lên một trận gào khóc: “Heo ca ——”

Vệ Tam: “……”

" Những thứ nào là do các người cướp lấy?" Vệ Tam liếc mắt nhìn con mồi của những người này hỏi.

Đám đàn em đồng loạt đưa con mồi tới trước mặt Vệ Tam, sau đó nâng Thái Ngô Đức lên lập tức chạy. Ngay cả con mồi của Thái Ngô Đức cũng chưa kịp mang đi.

" Cậu giúp tôi liên lạc với những người bị cướp con mồi nhé, tôi đi trước." Vệ Tam khiêng con mồi của mình lên, tiếp tục chạy trở về, cô cảm thấy chính mình sắp ngất tới nơi rồi.

Vệ Tam chạy thật nhanh, vận may cũng coi như không tệ, trên đường trở về không gặp phải những con dã thú khác, thuận lợi rời khỏi bìa rừng.

“Lão sư, đây là con mồi của em, số hiệu B510816429.” Vệ Tam ném con mồi xuống trước mặt lão sư phụ trách thống kê, nói xong câu này liền chuồn mất.

Bởi vì đang có kì thi ở đây, vậy nên có một số tiểu thương* sẽ dựng sạp bán đồ ở khu an toàn cách khu rừng không xa. Vệ Tam đói đến mức chịu không nổi lại ngửi thấy đủ loại đồ ăn nóng hổi, cô nuốt một ngụm nước miếng, lục tung khắp nơi mới tìm thấy tiểu thương bán dịch dinh dưỡng giá rẻ.

*Những người kinh doanh buôn bán nhỏ lẻ.

Bẻ cái nắp ra, Vệ Tam trân quý uống từng ngụm dịch dinh dưỡng nhỏ trong không gian tràn đầy mùi thơm của đồ ăn.

Một loạt dịch dinh dưỡng chảy vào bụng, tật xấu đầu váng mắt hoa của cô mới tốt lên một chút.

Haizz, khi nào cô mới có thể thực hiện được được mong ước thoải mái uống dịch dinh dưỡng đây.

Hiện giờ Vệ Tam đã không còn ảo tưởng về giấc mơ phát tài làm giàu của mình nữa. Ở thời điểm trước khi trở thành một cơ giáp sư chân chính, có khả năng cô vẫn sẽ tiếp tục nghèo như vậy mãi.

Tính tính thời gian, bên kia hẳn là sắp kết thúc rồi, lúc này Vệ Tam mới lưu luyến rồi khởi khu an toàn, đi về phía lối vào của bìa rừng.

Hầu hết học sinh đều đã đi ra ngoài, trước mặt lão sư thống kê cũng chất đầy các loại con mồi. Thời điểm Vệ Tam trở về, Lý Bì vừa lúc đang xách theo hai học sinh bị thương nặng đi ra. Nhân viên y tế chờ ở bên cạnh lập tức nâng học sinh đi chữa trị bên trong xe y tế di động.

" Kì thi cuối kỳ lần thứ 16 của khoá 108 của Học viện 3212 đến đây là kết thúc. Chúc mừng tất cả các học sinh đã vượt qua bài kiểm tra. Hẹn gặp lại các bạn vào học kì sau. Hi vọng mọi người đều có thể đạt được kết quả như mong muốn trong bài kiểm tra tốt nghiệp." Chủ nhiệm ban B phát biểu xong liền đưa lão sư và học sinh bị thương nặng rời đi.

Những học sinh khác sôi nổi thở phào nhẹ nhõm rồi đi đến khu an toàn.

Kiểm tra cuối kì kết thúc, áp lực tạm thời biến mất, bọn học sinh đương nhiên sẽ không nhịn được cám dỗ khi nhìn thấy các loại ăn ngon chơi vui trong khu an toàn.

“Vệ Tam…… Vừa rồi cảm ơn cậu.” bạn học cùng lớp ban nãy đuổi kịp nói lời cảm ơn.

“Thuận tay mà thôi.” Vệ Tam ngửi mùi thơm trong không khí, âm thầm nuốt nước miếng rất nhiều lần.

Mua không nổi, thì ngửi ngửi chút mùi thơm cũng tốt.

Sau khi Thái Ngô Đức bị Vệ Tam đánh ngất trong rừng, hơn nửa ngày mới tỉnh lại. Bởi vì lại phải đi săn thêm một lần, vậy nên suýt chút nữa không kịp thời gian dẫn tới thi trượt, cũng may cậu ta vẫn đến kịp vào mấy giây cuối cùng.

" Muốn ăn cái gì thì tự mình lấy, tôi bao hết." Thái Ngô Đức nhàn nhạt nói với đám đàn em của mình.

“Cảm ơn heo, Thái ca.” Mấy tên đàn em sôi nổi chạy đi mua thứ mình muốn ăn.

“Thái ca, xiên nướng này ăn ngon lắm! Anh nếm thử xem.”

Thái Ngô Đức nhận lấy xiên nướng mà đàn em đưa tới, nhưng cũng không ăn, cậu ta không có hứng thú với mấy thứ này cho lắm. Là một cấp A, cậu ta là người tương lai sẽ vào năm trường quân giáo lớn, tất nhiên cần phải biểu hiện không giống với người bình thường.

Nhưng mà... ... Vừa nghĩ tới con gâu gâu Vệ Tam kia cũng có thể là cấp A, cũng sẽ vào năm trường quân giáo lớn, trong lòng Thái Ngô Đức nghẹn đến phát hoảng.

“Ngô Đức, thật là trùng hợp nha.” Vệ Tam nhìn thấy Thái Ngô Đức, chủ động tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thái Ngô Đức cứng đờ cả người: “!!!” Mẹ nó, cậu sợ quá a!

Vệ Tam đi đến trước mặt Thái Ngô Đức: “ Tôi thấy cậu cầm xiên nướng lâu như vậy rồi, sai không ăn đi?"

Thái Ngô Đức rất muốn lấy ra khí thế của cấp A nói một câu liên quan éo gì tới cậu. Nhưng ở bên trong rừng rậm bị Vệ Tam đánh sợ, chỉ có thể sợ hãi nói: " Lạnh rồi, ăn không ngon nữa."

Vệ Tam lắc đầu:" Cậu lãng phí như vậy là không tốt."

Bệnh thần kinh à! Liên quan cái quần què gì đến cậu!

Thái Ngô Đức hò hét ở trong lòng, vẻ mặt kiên cường lại cố gắng đè nén uất ức nói:" Vậy, bây giờ tôi lập tức ăn."

Vệ Tam vươn tay ngăn lại, vỗ vỗ vai cậu ta, chân thành nói:" Ngô Đức, đừng tự làm khó bản thân. Mọi người đều là bạn học, hôm nay tôi sẽ thay cậu giải quyết nỗi khổ này."

Thái Ngô Đức:…… Mẹ nó, thì ra là coi trọng xiên nướng của cậu ta!

Thái Ngô Đức nhét xiên nướng vào trong tay Vệ Tam, vô cùng lịch sự nói:" Tôi cảm thấy đồ ăn ở cái sạp kia không được ngon lắm. Bạn học Vệ Tam muốn nếm thử à?"

Phải không? Thứ đồ không thể ăn cũng lấy ra ván, cái này không được rồi."

" Không bằng bạn học Vệ Tam thay đông đảo bạn học giải quyết vấn đề này đi."

" Đương nhiên là được, quên mình vì người khác là tôn chỉ mà tôi vẫn luôn theo đuổi."

Thái Ngô Đức: đánh rắm Italy* mẹ cậu ấy!

* Ý là Vệ Tam tự mình khen mình

" Ha ha, cảnh giới của bạn học Vệ Tam chính là không giống với người thường như chúng tôi."

Trong lúc nói chuyện, Vệ Tam và Thái Ngô Đức như hai người anh em tốt đi đến gian hàng bên cạnh.

* Tác giả có chuyện muốn nói:

Hahahahaha, theo lời nhận xét của tiểu thiên sứ có tên Gối Giấc Mộng Hoàng Lương - Vệ Tam: chỉ cần nắm đấm đủ cứng thì dạ dày cũng cứng được