Chương 4

Bảy năm trôi qua, Vệ Tam vẫn là nghèo rớt mồng tơi Vệ Tam, căn bản không có tìm được con đường làm giàu nào cả.

Thế giới này quá đáng ghét, trình độ phát triển khoa học kỹ thuật vô cùng cao. Vậy nên căn bản không có thị trường cho những thứ Vệ Tam làm ra. Lần đầu tiên vào thành phố bán được xe ba bánh, hoàn toàn là bởi vì Kim Kha tò mò. Về sau nói cái gì Kim Kha cũng không ăn một bộ này của cô nữa.

Càng quá đáng hơn chính là, ở trường thỉnh thoảng cô muốn cọ* chút điểm tâm ngọt của Kim Kha. Vị này luôn trưng ra vẻ mặt cao thâm khó đoán như muốn nói "tôi hiểu mà", sau đó ôm thức ăn đi xa.

* Ăn ké, sài ké, nói chung là ké.

Bởi vì tuổi còn nhỏ, cô không thể đi đến cửa hàng để làm thêm. Vậy nên cô phải dựa vào việc sửa máy móc gia dụng cho người ta vào cuối tuần mới miễn cưỡng sống qua ngày.

Tuy nhiên, bởi vì máy móc gia dụng thông thường đều có bảo hành, vậy nên phạm vi sửa chữa của cô rất hạn chế, tiền kiếm được cũng ít đến đáng thương.

Đây vẫn là "công việc" cô tốn hết tâm tư mới tìm được.

Học phí mỗi kỳ, cộng thêm tiền ăn uống hàng ngày cùng với nguồn năng lượng của "xe điện". Vệ Tam khó tránh khỏi khó khăn túng thiếu. Vậy nên cô cũng không có chuyển khỏi toà nhà bị bỏ hoang gần bãi rác kia, chỉ là tìm thêm chút đồ dùng gia đình cũ bỏ vào, cải thiện hoàn cảnh sống.

Tuy là như vậy, nhưng Vệ Tam cũng không từ bỏ việc tự học trở thành cơ giáp sư. Cô đã đọc hết sách liên quan đến cơ giáp trong thư viện, bởi vì không mua nổi tài liệu, vậy nên cô chỉ có thể mô phỏng nó trong đầu.

……

"Ở đây." Kim Kha đứng ở cửa nhà vẫy tay với Vệ Tam.

Vệ Tam là đến giúp mẹ của Kim Kha sửa hộp nhạc, nói là mua được đồ cổ, hát được mấy ngày liền không dùng được nữa.

"Có thể sửa." Vệ Tam cầm lấy nhìn nhìn, nói.

Kim Kha giơ tay định chuyển tiền cho Vệ Tam, , lại bị cô ngăn lại: "Giảm giá 50%"

“Mặt trời mọc từ đằng tây?”

"Có một yêu cầu, quyển sách mà mấy ngày hôm trước cậu mới đọc, cho tôi mượn hai ngày." Sách trong thư viện Vệ Tam đều đã đọc hết rồi. Mà sách mới lại mua không nổi, sách ở thế giới này đều rất đắt.

"Được thôi." Kim Kha lại nhập tinh tệ vào quang não lần nữa.

Thời điểm Vệ Tam sửa hộp nhạc, Kim Kha ở bên cạnh thiết kế khớp xương cơ giáp, đây là bài tập cho kì thi lớn tiếp theo của cậu.

"Cậu chọn sai ổ trục rồi." Vệ Tam liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó lại cúi đầu lắp lại hộp nhạc đã bị tháo rời, thuận miệng nói.

Kim Kha dừng lại: "Trong sách lại viết như vậy đó."

Vệ Tam "sách" một tiếng, động tác dưới tay càng nhanh hơn: "Tôi thấy cậu bình thường đều rất là biết cách biến báo*, làm sao vừa chạm đến cơ giáp là lại ngây ngốc như vậy rồi. Nói không chừng cậu càng thích hợp làm chỉ huy."

*Đối đáp nhanh và thông minh

Cô chỉ thuận miệng nói một câu, thế nhưng Kim Kha lại đặt khớp xương cơ giáp chưa thành hình trong tay xuống: "Cậu nói đúng, có lẽ công việc của cơ giáp sư thực sự không phù hợp với tôi."

Con ốc cuối cùng được lắp vào, Vệ Tam bật công tắc, hộp nhạc lập tức phát ra âm thanh.

Vệ Tam huýt sáo một cái: "Được rồi."

Cô quay đầu nhìn về phía Kim Kha: "Cậu vừa mới nói cái gì cơ?"

Kim Kha bỗng nhiên đứng dậy: "Tôi quyết định đi học chuyên ngành chỉ huy! Người thông minh giống như tôi không thể không thể không đạt được thành tựu gì."

Vệ Tam liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Học viện 3212 không có chuyên ngành này."

"Tinh cầu 3212 không có, nhưng những tinh cầu lớn khác chắc chắn sẽ có. Tôi muốn chuyển nhà, chuyển trường." Kim Kha lập tức hướng về phía ba mẹ đang ở bên ngoài gọi to.

“Làm sao vậy?” Vợ chồng Kim gia tiến vào hỏi.

“Ba mẹ, hôm nay chúng ta chuyển nhà đến Tinh cầu Liễu Cực đi, con muốn học chuyên ngành chỉ huy."

“A?” Ba Kim sửng sốt một hồi rồi mới gật đầu, “Được, con muốn đi thì thì đi thôi.”

Lần đầu Vệ Tam gặp Kim Kha vào bảy năm trước, nhà cậu vẫn là công ty truyền thống chuyên chịu trách nhiệm xử lý rác rưởi trên Tinh cầu 3212. Ở Tinh cầu 3212 này cũng được coi là gia đình giàu có nhỏ.

Kết quả mấy năm nay dưới sự dẫn dắt cải cách của Kim Kha, Kim gia đã vươn ra khỏi Tinh cầu 3212. Nghe nói bọn họ đã nắm giữ một phần ba ngành kinh doanh xử lý rác thải của Liên Bang, hơn nữa vẫn đang có xu hướng mở rộng, quả thực là giàu đến chảy mỡ."

Tuy rằng Kim Kha vẫn keo kiệt trước sau như một.

So sánh như vậy, vẫn là Vệ Tam linh hồn trưởng thành yếu nhớt đến cùng cực.

"Vậy để mẹ đi thu dọn đồ đạc." Mẹ Kim chuẩn bị xoay người rời đi.

“Mẹ, không cần đâu, chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ cho kịp tinh hạm, đồ dùng thì đến bên kia lại đi mua là được.” Kim Kha hào khí* nói.

Bảy năm qua cậu vẫn luôn liều mạng học làm cơ giáp sư, phải dựa vào trí nhớ đã gặp qua là không thể quên được của mình mới miễn cưỡng theo kịp tiến độ ở trường học.

Vậy mà cậu lại không nhận ra có lẽ bản thân càng hợp với việc làm chỉ huy.

*Chí khí mạnh mẽ, hào hùng.

Người nhà bọn họ nói đi là đi, phi hành khí đã chờ sẵn ở giữa không trung.

"Tôi đi đây, cậu bảo trọng." Kim Kha tình thâm ý trọng nắm tay Vệ Tam: "Tôi biết. Cậu ở lại nơi này chắc chắn là có lý do, chúng ta có duyên gặp lại."

Kim• chúa tể suy diễn• Kha: Một nhà cao nhân mai danh ẩn tích ở Tinh cầu 3212, cậu không thể chọc thủng.

Vệ Tam: “???”

Cứ như vậy, Vệ Tam trơ mắt nhìn một nhà Kim Kha ngồi phi hành khí rời đi, vẫy vẫy tay không chút lưu luyến, cũng không có để lại một đồng tinh tệ.

...

Kim Kha rời đi cũng không có ảnh hưởng quá nhiều tới cuộc thất vọng khốn cùng của Vệ Tam, chính là thiếu một người nói chuyện cùng. Cô không phải một đứa trẻ mười bốn tuổi chân chính. Mà Kim Kha thông tuệ từ nhỏ, vây nên cô cũng không có khoảng cách thế hệ với cậu.

"Quần chiến buổi sáng tôi có xem." Lão sư đứng ở đằng trước khoanh tay trước ngực, "Tôi thực đau lòng a! Một đám chiêu thức không ra chiêu thức, bị lớp bên cạnh đánh cho vắt giò lên cổ mà chạy. Bộ dạng nhếch nhác của các em thật là tuyệt a, tuyệt đến mức hiệu trưởng còn tìm tôi nói chuyện."

Lão sư bắt đầu phê bình học sinh trước mặt mình.

"Em làm cái gì thế hả, bị hai người vây quanh liền không thể di chuyển nữa?"

"Sức mạnh đánh bạn học cùng lớp đâu? Tôi thấy mấy người lớp bên cạnh đánh em thực sự vô cùng sảng khoái đấy."

"Lý Bì tôi dạy dỗ nhiều khoá học sinh như vậy, thế nhưng khoá này các em tuyệt đối là khoá kém cỏi nhất. Vừa thấy đánh hội đồng là lập tức hoảng sợ, về sau sử dụng cơ giáp làm sao bây giờ?"

"Lớp bên cạnh đều đánh không lại, thì càng đừng nói tới đi trường quân đội. Tôi xem các em đi dọn phân cũng không khác biệt lắm."

Lão sư phê bình một vòng thì chuyển đè tài: "Có điều buổi sáng hôm nay Vệ Tam biểu hiện không tồi, xuống tay tương đối ác, tôi thích."

Vệ Tam đứng thẳng người, tầm mắt rơi vào cái ót của bạn học phía trước, hai tay chắp sau lưng, đứng im bất động.

Vệ Tam đầu tiên thì bị dính tro bụi đầy người, hiện tại lại bị máu bắn đầy mặt, cộng thêm ba vết cào sâu hoắm trên bụng, nằm trên mặt đất không khác gì đã chết.

Lúc này, một chiếc cơ giáp màu bạc lạnh từ giữa không trung bay tới, dừng ở bên cạnh biến dị thú. Tiếp đó lại có một thiếu niên tóc vàng nhảy ra từ bên trong.

Cậu ta liếc mắt nhìn về phía biến dị thú, sau đó lại thấy được Vệ Tam đang nằm trên mặt đất. Thế nhưng cậu ta lại không có một chút phản ứng nào, giống như là người bề trên đang thờ ơ nhìn một con kiến sắp chết vậy.

"Hình như ở đây có Hôi tinh."

Lại có có thêm một thiếu niên nữa điều khiển cơ giáp tới đây. Không giống với thiếu niên tóc vàng mặc bộ đồ chiến đấu vừa rồi, đôi mắt của cậu yên bình bằng phẳng không một gợn sóng, mái tóc đen dài buông thả sau lưng, giống như loại vải mềm mại thượng đẳng nhất.

Nước da của cậu trắng mịn như ngọc, nhưng đôi môi có khuôn hình xinh đẹp lại toát lên vẻ nhợt nhạt.

Nếu không phải hiện tại Vệ Tam nằm trên mặt đất không thể động đậy, cô nhất định sẽ huýt sáo khen một câu thật là một thiếu niên xinh đẹp.

Vệ Tam chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ giáp của người phía trước là một chiếc cơ giáp chiến đấu chân chính. Còn chiếc cơ giáp phía sau, lực công kích của nó hẳn là không mạnh, thế nhưng lực phòng ngự lại cực kỳ cao.

Tinh cầu 3212 ngay cả cơ giáp dùng để trưng bày triển lãm cũng ít đến đáng thương. Năm đó, cửa hàng kia bày bán ba chiếc cơ giáp, thế nhưng bảy năm qua đi cũng chỉ bán được một chiếc.

Hai người này chắc chắn không phải người ở Tinh cầu 3212.

Thiếu niên tóc vàng đi đến một chỗ, đập vỡ tường, từ bên trong lấy ra một viên Hôi tinh to bằng nắm tay bỏ vào trong túi: "Chẳng trách nó chạy tới đây."

"Cần phải đi rồi." Thiếu niên tóc đen nhàn nhạt nói.

"Tôi còn cho rằng tinh thú mạnh mẽ lắm cơ, hoá ra cũng chỉ có như vậy."

"Trạng thái con non, sức chiến đấu còn không đến hai phần."

Thiếu niên tóc vàng liếc nhìn quang não, lấy khăn tay ra lau tay: "Bên kia đang tìm chúng ta."

Hai người lại một lần nữa tiến vào cơ giáp rời đi, từ đầu đến cuối không không có ai để ý đến Vệ Tam đang bị trọng thương nằm trên mặt đất.

Vệ Tam chỉ muốn ngất đi, thế nhưng chung quanh thực sự quá hôi.

Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển một vòng, cuối cùng Vệ Tam cắn răng bấm gọi đến quang não của lão sư Lý Bì.

"Thứ đồ chơi gì?"

Lý Bì vừa bật quang não lên thì lập tức nhìn thấy một người máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất, giọng nói đều theo bản năng mà bật ra.

"Lão sư, khụ…… Cứu mạng.”

“Vệ Tam? Em ở đâu? Sao lại thế này?”

Vệ Tam hít sâu một hơi rồi báo ra địa chỉ, nhưng cuối cùng vẫn lại ngất đi, cũng không biết là mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, hay là bị thối ngất.