Chương 3

Giao thông công cộng lúc năm giờ sáng từ bãi rác đến Học viện 3212 chỉ mất mười phút, tốc độ cực nhanh. Lúc Vệ Tam đến, trời còn chưa sáng, cổng trường không có một ai. Mãi đến năm giờ rưỡi, mới dần dần có người tới.

Đến sáu giờ, lão sư mới đúng giờ từ bên trong đi ra.

“Mọi người xếp thành mười đội, theo tôi đi vào.”

Đội ngũ rất dài, Vệ Tam ước chừng có đến năm sáu ngàn học sinh có mặt hôm nay.

Sau một hồi huyên náo, đội ngũ cuối cùng cũng xếp được thành hàng. Ánh mắt của lão sư nhẹ nhàng lướt qua đám học sinh, ngay sau đó xoay người:" Theo kịp."

Lão sư dẫn bọn họ đến sân thể dục của trường học mới dừng lại, đã có chín lão sư khác đang đứng trên bục phát biểu đợi bọn họ.

Mười lão sư đứng thành một hàng, thấp giọng thảo luận một hồi, cuối cùng một vị lão sư đứng ở giữa bước bước lên nói :" Chào mừng các em đến Học viện 3212. Từ hôm nay trở đi, các em sẽ bước vào con đường tiến bộ đầy đau khổ."

Vệ Tam ngửa đầu nhìn mười vị lão sư đứng trên bục phát biểu, có chút lơ đễnh: Lão sư ở thế giới này hình như tinh thần đĩnh bạt quá mức, mỗi người chân dài eo thẳng. Đặt ở thế giới kia của cô, cực kỳ giống những người tham gia quân ngũ.

" Tôi không biết sau khi kết thúc học kỳ này có bao nhiêu người trong số các em còn sống, cho nên hãy quý trọng mỗi một lần huấn luyện, có lẽ có thể cứu các em một mạng." Ánh mắt nghiêm nghị của lão sư quét từ trái sang phải," Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, mỗi cuối một học kỳ, trường học sẽ dựa theo mức độ thương tích của các em mà phát tinh tệ. Nếu bất hạnh bỏ mình, hai vạn tiền an ủi sẽ được đưa tới tay cha mẹ các em."

Vệ Tam:"???"

Vì sao cô nghe lão sư nói lại cứ cảm thấy sai sai?

Cơ giáp sư dự bị chẳng nhẽ không phải là học cách nhận biết tài liệu, vì để đặt nền móng cho việc thiết kế và sửa chữa cơ giáp trong tương lai sao, tại sao lại liên quan tới sinh tử? Nghe ý tứ của lão sư, 5000 đến 20,000 tinh tệ mà cô nhìn thấy ngày hôm qua cũng không phải là học bổng.

Vệ Tam đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Bài phát biểu của lão sư rất ngắn, ngay sau đó mỗi một lão sư đều dẫn một đội người rời đi, dẫn học sinh đi nhận giáo phục* của mình.

*Đồng phục học sinh, đồng phục của trường

Vệ Tam đi theo đội ngũ, nhận giáo phục xong, thừa dịp thay giáo phục, cô mở quang não ra tra thông tin của Học viện 3212. Sau khi nhanh như gió đọc lướt qua tất cả các thông tin:"... ..."

Tinh cầu 3212 chỉ có một khu trường học dự bị duy nhất này thôi, chuyên môn bồi dưỡng cơ giáp sư dự bị và và cơ giáp đơn binh dự bị. Ban B là cơ giáp đơn binh dự bị, ban A mới là cơ giáp sư dự bị.

Cô báo danh sai ban rồi.

Từ trước đến nay, tỷ lệ thương vong và tỷ lệ bỏ học của cơ giáp đơn binh dự bị vẫn luôn ở mức cao ngất. Nhập học có 5000 đến 6000 người, nhưng sau một học kì có thể giảm xuống còn 3000 người. Ngoại trừ số người thương vong, thì mỗi một học kỳ kết thúc đều sẽ có rất nhiều học sinh không chịu nổi, thôi học chuyển tới trường học bình thường. Cho nên học phí ở đây sẽ thấp hơn một chút, nếu cuối kỳ mà bị chấn thương nghiêm trọng còn có thể được phát tinh tệ.

Vệ Tam nhìn chằm chằm quang não nửa ngày, hiện tại chuyển chuyên ngành là không có khả năng, cô không có tiền bù vào. Nhưng nếu thôi học sang năm lại đăng ký, trường học cũng sẽ không hoàn lại học phí mà cô đã giao ngày hôm qua.

Thôi thì trước tiên cứ học hết học kì này đã, chờ cô tìm được cách kiếm tiền rồi nghĩ tới việc chuyển chuyên ngành sau, 1000 tinh tệ không thể lãng phí.

Lão sư đi tới, thấy Vệ Tam vẫn còn chưa thay giáo phục, nhíu mày:" Làm gì lâu như vậy? Thay đồ nhanh lên."

Sau khi tất cả mọi người đều thay đồng phục xong, lão sư ngước mắt lên:" Mọi người chạy quanh trường học hai mươi vòng."

Diện tích Học viện 3212 không nhỏ, bọn họ vẫn còn là trẻ con, chạy hết một vòng đã thấy choáng váng, chứ đừng nói là hai mươi vòng.

Đến vòng thứ ba, tật xấu choáng váng đầu óc của Vệ Tam lại xuất hiện, cô đói bụng.

"Đều xốc lại tinh thần cho tôi, ban B của chúng ta không giống ban A có tích phân, làm cái thí nghiệm là có tích phân ghi lại. Tiêu chuẩn duy nhất ở đây chính là các em có thể còn sống sau bài kiểm tra cuối kì." Thầy giáo chậm rì rì đi theo sau, " Còn sống biết không? Hiện tại mỗi khi chạy thêm một vòng, xác suất tồn tại trong tương lai của các em sẽ cao hơn một chút."

Cứ chạy như vậy sáu vòng, đội ngũ đã phân ra rõ ràng. Mấy chục học sinh chạy phía trước vẫn chưa hề giảm tốc độ chạy, mà khoảng trăm người đi sau cùng lại đã bắt đầu đi bộ rồi.

Vệ Tam bị kẹp ở bên trong thở phì phò mà chạy, thỉnh thoảng nhìn lên, tố chất thân thể của những học sinh đó thực sự là mạnh mẽ quá mức.

Đến vòng thứ mười, lão sư đứng ở phía trước, trong tay ôm một cái hộp không biết lấy từ đâu ra:" ở đây còn có khoảng năm mươi phần dịch dinh dưỡng, đến trước thì được."

Vệ Tam nghe xong, tinh thần rung lên, vô hình chung bước chân cũng nhanh hơn. Rất nhiều học sinh bị kẹp ở giữa cũng giống như cô, tốc độ đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Vệ Tam cắn răng xông lên, không chỉ vì dịch dinh dưỡng, mà cô còn muốn ở lại. Tiền học phí không thể lãng phí, chỉ có ở lại đây cô mới có cơ hội học được tri thức có liên quan đến cơ giáp sư. Cho nên cô nhất định phải hoàn thành chạy hai mươi vòng này.

"30, 29... ... Còn lại mười phần cuối cùng. Những người phía sau cố lên." Lão sư thảnh thơi nói.

Huyệt thái dương của Vệ Tam giật giật, phía trước cô còn có mười hai người. Chỉ cần cô vượt qua được hai người, sau đó giữ nguyên như vậy cho đến lúc kết thúc, là có thể lấy được phần dịch dinh dưỡng cuối cùng.

"Còn có ba... ..." Lão sư vừa mới nói ra, lại có học sinh khác chạy tới, "Một phần cuối cùng."

Vệ Tam còn cách người phía trước năm mươi m, nhìn thấy bản thân sắp chạy đến chỗ lão sư, cô vươn tay lau mồ, cắn răng vọt tới. Cuối cùng cũng vượt qua người phía trước, lấy được phần dịch dinh dưỡng cuối cùng.

Cô vừa chạy vừa đổ dịch dinh dưỡng vào trong miệng. Vừa uống xong, Vệ Tam lập tức phát hiện dịch dinh dưỡng này khác với dịch dinh dưỡng có vấn đề về mà cô nhặt được từ bãi rác. Dịch dinh dưỡng này vừa vào bụng, cảm giác năng lượng dư thừa lập tức lan tỏa khắp cơ thể.

Vệ Tam cảm thấy bản thân còn có thể chạy thêm mười vòng nữa.

Năm học sinh có thể cướp được dịch dinh dưỡng về cơ bản đều là những người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng chạy xong hai mươi vòng, bọn họ trực tiếp nằm liệt trên mặt đất.

Vệ Tam không khỏi cảm thán sinh tồn khiến người ta trở nên mạnh mẽ. Nhớ năm đó ở thế giới cũ, sau giờ làm việc, cô có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi. Vậy mà bây giờ cô mới bảy tuổi đã có thể chạy xa như thế.

Ngày đầu tiên đi học là ở trong sân chạy bộ vượt qua, đến khi bọn họ tan học vẫn có rất nhiều học sinh chưa có hoàn thành hai mươi vòng. Lão sư cũng chỉ vẫy tay:" Đến giờ tan học rồi. Những người chưa xong cũng có thể về."

Vệ Tam kiểm tra thời gian, vừa qua năm giờ, cô đã bỏ lỡ giao thông công cộng.

Ở thế giới này cũng có thể gọi xe, còn là xe bay, chỉ là giá cả đắt hơn một chút. Vệ Tam nghĩ vậy liền quyết định đi đến chợ tài liệu nhìn một cái trước đã.

Chợ tài liệu, nhìn tên đoán nghĩa, tự nhiên là nơi bán các loại tài liệu. Vệ Tam vốn dĩ muốn mua một ít vật liệu làm xe điện, để có thể thoải mái đi lại. Thế nhưng khi đến nơi, lại nhìn thấy tất cả tài liệu ở đây đều là những thứ cô không biết.

Sau khi nhìn xem mấy cửa hàng, cuối cùng Vệ Tam cũng phát hiện ra nguồn năng lượng ở thế giới này là gì—— Hôi tinh*.

* Tinh thể màu xám.

Hôi tinh là một loại nguồn năng lượng do Liên Bang khai thác, có thể trực tiếp cung cấp năng lượng cho cơ giáp. Thế nhưng các gia đình bình thường không thể sử dụng như vậy được, mà chỉ có thể dùng một thứ gọi là tinh tạp, bên trong có chứa Hôi tinh đã qua sử lý.

Một tấm thẻ mỏng có chứa năng lượng, có thể cung cấp năng lượng cho nhiều công cụ khác nhau. Sau khi năng lượng trong tinh tạp sử dụng hết, còn có thể sạc lại, khá giống với nguồn điện trong thế giới nguyên bản của Vệ Tam.

Vệ Tam bỏ ra 600 tinh tệ để mua một tấm tinh tạp có sức chứa 500 khối, cô định dùng cái này để cung cấp nguồn năng lượng cho xe điện. Đồng thời cô còn mua một cây súng hàn, cái lúc trước cô dùng chính là của ông lão đệ lại, tính năng không tốt lắm.

Sau khi dạo hết phố tài liệu cùng nhận biết hết các loại tài liệu mới lạ xong, cũng đã 10 giờ tối. Vệ Tam bước ra khỏi con hẻm lập tức phát hiện một cửa hàng bán cơ giáp, liền không nhịn được mà đi vào.

Bên trong cửa hàng trang hoàng vô cùng oai nghiêm tráng lệ, nhưng bên trong chỉ để ba chiếc cơ giáp. Vệ Tam nhìn kỹ thì thấy loại hình của ba chiếc cơ giáp không giống nhau, đều rất đẹp, thế nhưng.... ... Theo như thông tin cô tra được trên quang não, cơ giáp được dùng để chiến đấu, thế nhưng cô hoàn toàn không thể tìm ra được chỗ nào trên ba chiếc cơ giáp này có thể tấn công tinh thú.

Cô nói ra suy nghĩ trong đầu, người khách bên cạnh cũng đang xem cơ giáp liền cười:" Cô bé, đây là cơ giáp dùng để trưng bày, không phải cơ giáp chiến đấu. Cơ giáp quân đội sẽ không được bán trên thị trường đâu."

Thì ra là thế.

Vệ Tam ở lại cửa hàng này một lúc, ba chiếc cơ giáp này một cái so một cái càng đắt, rẻ nhất cũng phải 5 triệu tinh tệ. Chẳng qua, vốn dĩ bản thân Du kim đã đắt, một gram đã có giá 10 vạn tinh tệ. Cơ giáp đắt như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Vệ Tam lại bỏ ra 50 tinh tệ gọi xe trở về. Cả đêm không ngủ, cuối cùng cũng làm ra được một chiếc "ô tô điện" phiên bản đơn giản hóa. Sáng sớm hôm sau cô liền cưỡi nó đến trường học.

Vừa đến cổng trường, một chiếc phi hành khí bay qua đầu cô rồi dừng lại, Kim Kha từ bên trong bước ra vẫy vẫy tay với cô:" Vệ Tam."

"Cái xe này của cậu lại là cái gì?" Kim Kha dạo một vòng xung quanh xe điện của cô," Bán không?"

Vệ Tam: “Năm vạn tinh tệ.”

" Quên đi." Kim Kha nhìn cái ghế phía sau nàng," Chỗ này có thể ngồi không? Cậu chở tôi vào trường đi."

"Một chuyến 500 tinh tệ.”

“Chúng ta không phải là bạn sao?”

"Tôi nghèo."

Kim Kha giơ tay chuyển cho Vệ Tam 500 tinh tệ rồi đặt mông ngồi phía sau cô:" Được rồi."

Nhìn thứ kì lạ này chuyển động nhanh hơn rất nhiều so với chiếc xe ba bánh lúc trước, Kim Kha càng tin chắc rằng Vệ Tam là con của cao nhân. Chiếc xe này 8 phần cũng là do cao nhân làm.

Xe ba bánh lần trước đã bị gia sư của Kim kha tháo dỡ. Nó không có kết cấu tinh vi gì, còn phải nhờ đến sức người mới có thể di chuyển được, cũng chỉ được cái hiếm lạ. Gia sư nói nó không có giá trị nghiên cứu gì cả, cái này xem ra cũng là như vậy.

Tôi học lớp A1, cậu học lớp nào? Kim Kha hỏi Vệ Tam đang lái xe phía trước.

“B5.”

Kim Kha sửng sốt: " Ban B? Cậu không phải cơ giáp sư dự bị sao, sao lại trở thành cơ giáp đơn binh dự bị rồi?"

“Không được?” Vệ Tam bình tĩnh hỏi lại.

Nếu không phải là do sinh hoạt bức bách, ai lại không muốn trở thành cơ giáp sư dự bị đâu.

" Được rồi, cơ giáp đơn binh dự bị cũng khá tốt."

Hai người tách ra, Vệ Tam tìm được lớp của mình, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống, không biết hôm nay học cái gì.

Lão sư vẫn là người hôm trước, khi chuông vào lớp vang lên, lão sư đứng trên bục giảng liền chiếu thời khóa biểu.

Sau khi Vệ Tam xem xong, trong lòng thật lạnh thật lạnh: Đeo tạ chạy, đánh nhau, sử dụng dao găm... ... Toàn bộ đều là rèn luyện thân thể, chỉ có một ngày là học văn hóa.

Một cựu kỹ sư nhu nhược như cô học mấy cái này để làm gì?

... ...

Sau khi tham gia Học viện 3212 được khoảng nửa tháng, Vệ Tam cảm thấy con đường kiếm tiền của mình càng ngày càng xa vời, nhiệm vụ của lão sư mỗi ngày một nặng hơn. Mỗi lần tan học, chân tay cô đều run rẩy, chờ đến khi trở lại toà nhà bỏ hoang thì trực tiếp ngủ luôn, căn bản không có tinh lực nghĩ đến những chuyện khác.

Càng quan trọng hơn là cô nghe nói mặc dù kỳ thi tháng của ban A còn chưa bắt đầu, thế nhưng đã có hơn 200 học sinh chủ động chuyển trường đến trường học bình thường, bởi vì không đủ tiền mua tài liệu.

Một cơ giáp sư đủ tư cách là dùng vô số tiền tài tích lũy mà ra, người ở gia đình bình thường căn bản không đủ sức.

Lần này Vệ Tam lại càng không có khả năng chuyển chuyên ngành. Cũng may thư viện của trường học không phân biệt ban, người ở ban B cũng có thể mượn sách vở liên quan đến cơ giáp sư.

Là một cựu kỹ sư hàng đầu, Vệ Tam quyết định tạm thời cứ như vậy đã, cô có thể tự học.

Khi nào phải tìm thời gian hỏi Kim Kha một chút xem bọn họ trong lớp học những gì.

" Hôm nay tôi sẽ dạy các em cách săn mồi. Đáng tiếc Tinh cầu 3212 của chúng ta quá nghèo, không đủ tiền mua thiết bị mô phỏng thực tế ảo. Vì vậy các em hãy coi các bạn học trước mắt là con mồi, nhớ sử dụng các phương pháp đã được dạy ở những buổi học trước. Thua không trừng phạt, thắng……” Tiếp theo lão sư cười nhẹ,“Không có khen thưởng.”

Ngay khi tiếng còi vang lên, người trước mặt Vệ Tam lập tức xông tới ôm ngang eo cô, muốn ném cô xuống dưới đất.

Mẹ nó!

Cứ như vậy ngã xuống, cô chắc chắn sẽ phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng. Tuy rằng khoang trị liệu của trường học chỉ cần nửa giờ là có thể làm người ta tung tăng nhảy nhót, nhưng cô không có tiền dùng a!

Người anh em này, xin lỗi.

Vệ Tam lùi về phía sau hai bước, nắm lấy tay đối phương, kéo mạnh, ném về phía sau. Đây vẫn chưa phải là kết thúc, muốn làm cho đối phương hoàn toàn mất đi khả năng hoạt động, cô chỉ có thể bẻ tay đối phương.

Trong sân không thiếu tiếng kêu rên, người bị thương nặng lập tức được đưa đến phòng y tế.

Sau khi đối thủ nhận thua, Vệ Tam ngồi dậy, trong lòng thê lương: này đúng là cơ giáp đơn binh dự bị đầy bạo lực.