Chương 2

Vệ Tam một đường xem quảng cáo cùng vô cùng hứng khởi, từ trong đó biết được không ít tin tức.

Chẳng hạn như thế giới này thế mà có bán cơ giáp. Ở thế giới của cô, loại đồ vật này còn đang trong quá trình nghiên cứu phát triển, không nghĩ tới ở thế giới này đã được đem ra bán.

Nghề chính của cô ở thế giới kia cũng theo hướng này. Thế nhưng để làm được cái này cần tốn rất nhiều tiền, cũng không biết ở thế giới này thì như thế nào.

"Uy, thứ này của cậu là gì vậy?"

Vệ Tam chậm rãi đạp xe ba bánh xem quảng cáo, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một đứa trẻ. Ban đầu cô cô còn tưởng rằng không phải nói chuyện với mình, cho đến khi có một đứa bé mũm mĩm trắng nõn đứng chắn trước mặt cô, hất cằm lên hỏi lại một lần nữa.

Tiểu mập mạp ăn mặc chỉnh tề, trái phải còn có hai vệ sĩ trưởng thành che trở, có vẻ là địa vị không thấp.

Không đợi Vệ Tam trả lời, tiểu mập mạp đã tự mình bước tới sờ trái sờ phải, nhỏ giọng nói thầm:

" Đây là kiểu cơ giáp mới nào vậy?"

Vệ Tam ngẩng đầu nhìn phi hành khí* trên bầu trời, rồi lại đánh giá người đi đường trên đường phố: Thế giới này chắc hẳn đã không còn loại phương tiện giao thông lạc hậu như xe ba bánh.

*Máy bay, công cụ vận chuyển có thể bay

Tiểu mập mạp chỉ vào thùng xe sau lưng Vệ Tam, hỏi:

" Đằng sau lưng cậu dùng để làm gì?"

"Chở đồ vật, cũng có thể chở người." Vệ Tam kiên nhẫn giải thích. Tên nhóc này trông có tiền hơn mấy người đi đường nhiều, nói không chừng cô còn có thể kiếm được một khoản.

Năm xưa khi còn trẻ, Vệ kỹ sư có thể kéo được nhiều hạng mục như vậy, chắc chắn không thể thiếu được khả năng lừa dối của cô.

Tiểu mập mạp khó hiểu hỏi:" Chở người? Nhưng sau lưng cậu đâu có ghế dựa."

"Trực tiếp đi lên ngồi là được."

"Để tôi thử xem." Tiểu mập mạp vừa nói ra khỏi miệng, vệ sĩ đứng bên cạnh đã nâng cậu lên.

Sau khi tiểu mập mạp đứng lên lại không biết nên ngồi ở chỗ nào, phía sau quá bẩn.

Vệ Tam liếc mắt nhìn ra phía sau một cái rồi vỗ vỗ thanh ngang của xe ba bánh: "Cầm cho chắc."

Tiểu mập mạp ngập ngừng nắm lấy thanh ngang trước mặt. Cậu vừa mới cầm chắc thì người ngồi phía trước đã hự hự đạp lên hai tấm ván hình vuông dưới chân, đồ vật kì lạ này bắt đầu di chuyển.

Hai người vệ sĩ:"...." Tốc độ của thứ đồ kì quái này thực sự quá chậm.

Đứng trong thùng xe ba bánh, nhìn đường phố đang dần lùi về phía sau, tiểu mập mạp vươn tay chọc chọc Vệ Tam đang ngồi phía trước:" Này, thứ này của cậu thật thú vị."

"Muốn không? Bán cho cậu." Vệ Tam nói.

Xe ba bánh mà thôi, chỉ cần có tài liệu là cô còn có thể làm lại.

Tiểu mập mạp do dự một lúc:" Bao nhiêu tinh tệ?" Cậu vừa mới rời khỏi khu chợ vật liệu, cũng không còn thừa bao nhiêu tinh tệ."Cậu cảm thấy cái này đáng giá bao nhiêu tiền?" Vệ Tam hỏi lại.

Tiểu mập mạp chân thành nói:"Đưa cậu 500 tinh tệ được không?"

Vừa nãy Vệ Tam xem một loạt quảng cáo thì phát hiện giá của sản phẩm sẽ được ghi ở góc dưới bên phải. Một hộp mười hai phần dịch dinh dưỡng có giá 200 tinh tệ. Một đôi giày của tiểu mập mạp, là do đại sư gì đó thiết kế, vừa rồi quảng cáo có nói giá tận một vạn* tinh tế tệ, đúng là điển hình của con người giàu.

*1 vạn= 10,000

"500? Không bán."

Vệ Tam dừng xe ba bánh lại, bóp phanh tay, quay đầu nhìn tiểu mập mạp: " Cậu đã từng nhìn thấy cái xe ba bánh này ở nơi khác chưa? Toàn bộ... .... thành phố này chỉ có một cái của tôi mà thôi."

Vệ Tam còn chưa biết tên của nơi này.

Tiểu mập mạp mượt mà trắng nõn, Vệ Tam cảm thấy chỉ cần hai người vệ sĩ phía sau không xen vào, cô nhất định có thể lừa dối một khoản.

"Thứ này của cậu tạo hình đúng là kì lạ, nhưng......" Tiểu mập mạp bĩu môi:" Tài liệu bình thường, hoàn toàn không cho thêm Du kim, hoàn toàn không có chút liên quan gì tới cơ giáp. Đồ vật của cậu cũng chẳng có ích gì, tôi mua về chính là tìm cái mới lạ, 500 tinh tệ đều tính nhiều."

Vệ Tam:"?"

Những lời này hoàn toàn không giống như lời của một đứa trẻ bảy tám tuổi có thể nói ra, chẳng lẽ trẻ con ở thế giới này đều không dễ lừa như vậy?

"Đương nhiên không phải cơ giáp, thực ra cái xe ba bánh này là để trợ giúp tăng chiều cao." Vệ Tam nhìn lướt qua chân của tiểu mập mạp, nghiêm trang nói: "Nếu thường xuyên đạp xe ba bánh, chân của cậu sẽ dài ra, cứ như thế mãi cơ thể sẽ trở nên cao hơn."

Tiểu mập mạp khó hiểu nhìn về phía Vệ Tam:" Vì sao muốn cao lên lại phải đạp cái này? Tiêm một liều thuốc cải thiện gien là được mà."

Vệ Tam: “……” Khoa học kỹ thuật phát triển thật tốt.

"Cái xe ba bánh này là do cậu làm?" Tiểu mập mạp hỏi.

Vệ Tam gật đầu:"5000 cho cậu, thấp hơn không bán." Tiểu mập mạp này không dễ lừa một chút nào, cô cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Ánh mắt của tiểu mập mạp rơi vào mối hàn của xe ba bánh. Cậu liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra cái xe này là dùng các mảnh kim loại ghép nối tạo nên. Tài liệu thực nát, nhưng tay nghề cũng thực tốt, cơ hội có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật.

"Tôi cho cậu thêm 500 tinh tệ, 5500, chúng ta kết bạn đi." Tiểu mập mạp thay đổi đề tài.

Vệ Tam liếc nhìn về phía tiểu mập mạp, từ lúc bắt đầu tên nhóc này vẫn luôn thử cô.

"Tôi tên Kim Kha, cũng là cơ giáp sư dự bị." Tiểu mập mạp chân thành nói.

"cũng"?

Xem ra, vị tiểu thiếu gia này cho rằng cô là cơ giáp sư dự bị.

Du kim, cơ giáp sư dự bị.... Những từ mới lạ này không ngừng quanh quẩn trong đầu của Vệ Tam.

"Thành giao."

Tiểu mập mạp linh hoạt nhảy xuống khỏi xe ba bánh, cúi đầu click mở quang não khiến cổ tay của mình:" Số tài khoản của cậu là gì, tôi chuyển cho cậu."

Vệ Tam vén ống tay áo của mình lên, trên cổ tay sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì.

Ánh mắt của Kim Kha lập tức trở nên vi diệu, thời buổi này chỉ có hai loại người không có quanh não. Một là mấy kẻ phạm luật, hay là mấy cái người nghèo đến mức không có đủ tiền mua quang não.

Tinh cầu 3212 của bọn họ thuộc vào một trong những hành tinh cằn cỗi rác rưởi nhất trong Liên Bang tinh tế, là cái loại thậm chí còn không có cả tên riêng mà chỉ được đánh số. Cho dù vậy, cũng không có mấy người ở Tinh cầu 3212 không mua nổi quang não. Ở thế giới này, không có quang não một bước khó đi.

Trông Vệ Tam không giống như là một kẻ phạm luật ở độ tuổi này, ngược lại giống như là con của kẻ phạm tội sinh ra hơn."Có thể mua quang não ở đâu?" Vệ Tam hồi tưởng lại ký ức của cô bé, ông lão có quang não. Đáng tiếc ông không có nói cho cô bé, vậy nên cô bé hoàn toàn không có khái niệm gì về chuyện này, trực tiếp chôn cất ông lão luôn.

Kim Kha đảo mắt một cái:" Tôi có thể dẫn cậu đi mua."

Cuối cùng, xe ba bánh bị một vệ sĩ mang đi. Còn Kim Kha dẫn theo Vệ Tam ngồi lên huyền phù giao thông công cộng* đi mua quang não, trên đường đi còn giải thích cho coi rất nhiều điều.

*Giao thông công cộng trôi nổi, biết bay.

"Cơ giáp sư dự bị chính là học sinh dự bị để trở thành cơ giáp sư. Nếu năm mười sáu tuổi đo lường cảm giác đạt tới tiêu chuẩn của trường quân đội thì có thể theo học chuyên ngành này. Sau khi tốt nghiệp là có thể trở thành cơ giáp sư."

Kim Kha giơ ngón tay cái lên,"Cơ giáp sư chính là người thiết kế cùng sửa chữa cơ giáp, đặc biệt kiếm tiền!”

Vệ Tam bên ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm đã lăn qua lộn lại: Cô đặc biệt thích loại nghề nghiệp cùng chung một nhịp thở với nghề nghiệp của cô ở thế giới ban đầu, lại còn là một nghề đặc biệt kiếm tiền!

Cô lập tức quyết định trong lòng rằng tương lai sẽ đi theo là con đường trở thành giáp sư.

Trên đường đi, Vệ Tam liếc mắt nhìn về phía đứa trẻ đứng đối diện đang khóc lóc làm nũng với mẹ muốn này muốn nọ, lại nhìn Kim Kha vẫn còn đang nói không ngừng, liền hiểu ra.

Không phải trẻ em ở thế giới này trưởng thành sớm, mà là Kim Kha trưởng thành sớm. Tên nhóc này ngoài mặt ngây thơ, nhưng nội tâm lại rất tinh tế, dường như không hề tò mò về cô, thế nhưng cố tình mỗi lời nói ra đều là đang giải thích cho cô nghe.

Huyền phù giao thông công cộng bay thực sự rất nhanh. Chỉ trong chốc lát là đến, bọn họ xuống xe, Kim Kha dẫn Vệ Tam đến trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại này hoàn toàn khác với cái ở thế giới ban đầu của Vệ Tam, tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, quần màu trắng và và các loại màn hình ảo ở khắp mọi nơi.

Vệ Tam nhìn một nhân viên giao dịch cười với khách hàng, sau đó xoay người lại lôi ra một cái kệ lớn từ chỗ trống phía sau. Bên trên kệ để đầy thương phẩm, những người xung quanh cũng không hề có chút ngạc nhiên nào.

Kim Kha dừng lại trước một cái quần:"Đến rồi."

Vệ Tam ngửa đầu hỏi nhân viên giao dịch:" Quang não rẻ nhất là loại nào?"

Nhân viên giao dịch nghe xong thì lấy ra hai cái:" Mẫu mới này thì 3000 tinh tệ, còn mẫu cũ này thì chỉ còn một cái cuối cùng, chỉ cần 2500."

Vệ Tam chọn mẫu cũ là 2500, Kim Kha thanh toán tiền, nhân tiện giúp cô thiết lập tư liệu, nhập vào thông tin cá nhân.

【 họ tên: Vệ Tam, tuổi: Bảy tuổi 】

Kim Kha chỉ vào một mục khác:"Chỗ này là để cài đặt ID quang não và giọng nói của quang não."

Vệ Tam nghĩ nghĩ, sau đó nhập bốn chữ vào chỗ ID.

Một giọng nam điện tử nhẹ nhàng vang lên:"Xác thực thành công, ID người dùng: Âm thầm xin cơm.”

Nhân viên giao dịch khóe miệng giật giật: “……”

Kim Kha đứng bên cạnh giữ đúng lời hứa, lập tức chuyển 3000 tinh tệ còn lại cho Vệ Tam.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Vệ Tam hỏi Kim Kha:"Làm thế nào để trở thành cơ giáp sư dự bị?"

"Đầu tiên là vào trường dự bị, đến năm mười sáu tuổi trường học sẽ thống nhất kiểm tra cảm giác, sau đó mới có thể vào trường quân đội học tập." Kim Kha nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói," Tinh cầu 3212 của chúng ta chỉ có một trường dự bị là Học viện 3212.

Khoảng thời gian này vừa đúng vào lúc có thể báo danh nhập học. Cậu có thể đi xem thử, nói không chừng về sau chúng ta lại là bạn học."

Kim Kha đâm đâm cánh tay cô, nhỏ xong hỏi:" bà mẹ cậu có cho cậu đi học không?"

Vệ Tam: “?”

"Đừng giả vờ nữa, chỉ có những kẻ muốn che giấu thân phận mới không có quang não thôi. Cậu chắc không thể nào nghèo đến mức không thể mua nổi quanh não đi." Kim Kha làm mặt quỷ.

"Tôi thật sự là nghèo đến mức không thể mua nổi quanh não."

"Thật á? Tôi không tin."

Kim Kha tin tưởng ánh mắt của chính mình. Một người nghèo đến mức không thể mua nổi quang não làm sao có thể làm ra xe ba bánh gì đó, chắc chắn chỉ có thể là người cần che giấu tung tích. Nói không chừng còn là cao thủ lưu vong thiên nhai nào đó, trốn đến Tinh cầu 3212 của bọn họ, Vệ Tam nhất định là con của cao thủ!

Cậu là người đã xem xong 《 người đàn ông đến từ tinh cầu vô danh 》, 《lịch sử thành danh của đào phạm Van · Dylan, bên trong đều có những đoạn ngắn như thế này!

Vệ Tam đang định hỏi thêm một vấn đề khác thì vệ sĩ rời đi trước đó đã chạy tới:"Tiểu thiếu gia, chúng ta nên về nhà thôi.”

"Tôi đi đây, thời gian lại liên lạc với cậu." Kim Kha có thể vẫy tay chào tạm biệt.

Chờ cậu nhóc đi rồi, Vệ Tam cũng không lập tức rời đi. Cô ngồi xổm trong một góc nghiên cứu quang não, chức năng của nó tương tự với điện thoại di động, một lát là có thể sử dụng thành thạo.

Cái đầu tiên cô tra chính là Du kim. Thì ra đây là một loại kim loại chuyên dùng cho cơ giáp, có thể kéo dài và dát mỏng, khả năng chịu lực cũng rất mạnh. Kể từ khi được phát hiện, nó vẫn luôn được sử dụng trong ngành công nghiệp quân sự.

Sau đó lại được sử dụng trên cơ giáp, đến gần trăm năm nay mới bắt đầu mở ra con đường giao dịch đối với dân chúng. Vệ Tam nhìn giải thích, trong lòng cô dâng lên thật lớn hứng thú đối với loại kim loại như Du kim này.

Chẳng qua, buổi sáng, Vệ Tam khỏi hành từ phụ cận bãi rác, đến bây giờ đã là ba giờ chiều. Xe ba bánh của cô cũng đã bán. Nếu bây giờ đi bộ về, phỏng chừng đến ngày mai mới có thể tới nơi.

Có thể sẽ có phương tiện giao thông đi về phía bãi rác. Cô mở quang não ra tìm kiếm các tuyến đường của giao thông công cộng, phát hiện có tuyến số 9 sẽ đi ngang qua bãi rác. Sẽ có một chuyến lúc năm giờ sáng và năm giờ chiều, một chuyến cần 10 tinh tệ.

Vẫn còn thời gian, Vệ Tam lại tiếp tục tìm kiếm huyền phù giao thông công cộng bay đến học viện 3212. Có rất nhiều tuyến đường có thể đi. Vậy nên cô lập tức ngồi lên giao thông công cộng đi đến học viện, tính toán đến đó xem xét tình hình.

... ...

Trước cổng Học viện 3212 có không ít người, đủ loại phụ huynh mang theo con nhỏ chen chúc ở trước bảng thông báo. Vệ Tam lợi dụng dáng người nhỏ bé mà từ khe hở chui vào trong. Cô đi đến trước bảng thông báo, lại phát hiện hôm nay chính là hạn cuối để báo danh.

Còn chưa kịp xem xong thì Vệ Tam đã bị đẩy ra ngoài.

Vệ Tam lo lắng sẽ bị mất thêm thời gian nên không có đi vào lần nữa. Cô quay ra nhìn xung quanh, phát hiện trước trước cổng học viện có hai cái bàn đăng ký, mỗi bàn đều có một lão sư*, trước mặt họ lại có một hàng người dài.

*Giáo viên

Cô lướt qua hàng người đi đến một chỗ báo danh, bên cạnh lão sư có để một tấm biển ảo:【 Học phí ban A là 5000 tinh tệ một học kì. 】

Vệ Tam: “……”

Hôm nay chính là ngày hết hạn, cô hoàn toàn không có khả năng gom đủ 5000 tinh tệ.

Có điều ... ...ban A một học kì 5000, vậy những ban khác học phí không giống nhau?

Vệ Tam quay đầu qua xem chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy mấy chữ không giống 【 Học phí ban B là 1000 tinh tệ một học kì. Sau khi thi kiểm tra cuối kỳ kết thúc, sẽ xem xét phát từ 5000~20000 tinh tệ. 】

Học phí thấp như vậy, chắc hẳn ban B là một ban kém, có điều nếu biểu hiện tốt thì vẫn có thể lấy được học bổng để kiếm lại tiền. Nghĩ vậy, Vệ Tam lập tức đi xuống cuối để xếp hàng, có quyết định sẽ báo danh cái ban này!

Đợi cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Vệ Tam.

Lão sư chỗ báo danh ngẩng đầu nhìn trai nhìn phải, không thấy người lớn, tầm mắt mới ở trên người Vệ Tam:"Báo danh."

Vệ Tam gật đầu.

Lão sư lôi ra một tờ đơn báo danh:" Điền thông tin vào đó."

Chờ Vệ Tam điền xong sau, lão sư lại hỏi lại một lần nữa: “Em chắc chắn muốn vào ban B ?”

“ Chắc chắn.” Vệ Tam kiên định gật gật đầu.

Học ban kém không quan trọng, chỉ cần có thể đi học là được.

Vệ Tam đã bắt đầu mơ tưởng về việc giành được học bổng cao nhất sau khi vượt qua bài kiểm tra cuối kì, sau đó không bao giờ còn phải lo lắng về học phí nữa.

" Ngày mai khai giảng, 6 giờ sáng đến trường đúng giờ." Lão sư nhận lấy tờ đơn báo danh của Vệ Tam, nói xong liền ra hiệu cho người tiếp theo.

... ...

Vệ Tam quay trở lại toà nhà bỏ hoang liền bắt đầu sử dụng quang não để tìm hiểu về thế giới này. Lúc này cô mới biết được thì ra có ba chức nghiệp lớn đứng đầu, chia ra là chỉ huy, cơ giáp sư và cơ giáp đơn binh.

Tinh lịch năm 3701, một lần tinh thú triều bùng nổ suýt chút nữa đã phá hủy toàn bộ Liên Bang. 50 năm sau, cơ giáp ngang trời xuất thế, loài người rốt cuộc có được thời gian thở dốc. Mãi đến năm 4001, Ngư Thanh Phi thiết kế ra cơ giáp vượt bậc đầu tiên, mở ra kỷ nguyên mới.

Một năm này được xưng là Kỷ nguyên Ares.

Từ đây Liên Bang mở ra con đường kháng chiến. Mãi cho đến hiện tại, trừ bỏ tinh thú triều lấy trăm năm bùng nổ một lần làm tiếp điểm sẽ khó giải quyết một chút ra. Những thời điểm khác, Liên Bang đều sống một cuộc sống yên bình.

Vệ Tam bị lịch sử của thế giới này mê hoặc đến nỗi quên không kiểm tra thông tin của Học viện 3212. Chờ đến ngày hôm sau cô đi qua đưa tin, thì mới choáng váng.