Chương 1

Không khí âm u bao trùm toà nhà cũ nát, tản ra hơi thở ẩm ướt mốc meo, thỉnh thoảng lại có rắn chuột len lỏi bò qua. Nhìn kỹ, m có thể thấy có một đứa trẻ đang nằm trong một góc tối tăm.

Xung quanh yên tĩnh lạ thường.

Trên người Vệ Tam có đắp một cái chăn cũ nát bẩn thỉu. Xi măng trên trần nhà bong tróc ra từng mảng, cốt thép bên trong lộ ra bên ngoài, có cảm giác có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

‘ tóc tóc ——’

Một giọt nước bẩn có mùi bùn đất nhỏ xuống mặt cô.

“……”

Vệ Tam còn không thèm mở mắt ra, ôm chăn bao lại lăn đến tận góc trong cùng, tránh đi những giọt nước rồi tiếp tục ngủ. Bốn giờ sáng, đồng hồ báo thức trong góc bỗng nhiên vang lên, Vệ Tam vươn tay ấn xuống.

‘ rắc ——’

Phần chân đồng hồ báo thức bị ấn gãy.

Cô chợt tỉnh táo lại, gãi gãi mái tóc rối như ổ gà, cầm lấy đồng hồ báo thức cùng chân nó nhìn, cũng may còn có thể sửa được. Vệ Tam đem chăn bông cuộn tròn lại chất đống ở một góc sạch sẽ hơn một chút, sau đó đi đến đống rác gần đó, tìm một cái túi lớn rồi bước ra khỏi tòa nhà bỏ hoang.

Cô muốn đi nhặt rác.

Một tháng trước, Vệ Tam từ một kỹ sư cao cấp không lo ăn uống trở thành đứa trẻ mồ côi bảy tuổi phải sống nhờ bãi rác

Thời điểm mà cô tỉnh lại, có một con chuột lớn đang ngồi xổm ở bên cạnh, muốn gặm cô.

Đứa trẻ kia là do sốt cao mà ra đi, lúc tỉnh lại thì đã biến thành kỹ sư Vệ Tam.

Trong đầu cô có kí ức của đứa trẻ đó, đứa nhỏ này lúc còn nhỏ đã được ông lão lão câm cũng sống ở bãi rác gần đó nhặt về nuôi nấng. Nhưng cách đây không lâu ông lão đã qua đời, chỉ còn lại một mình cô bé.

Mà nơi cư trú lúc trước cũng bị người ở gần đó chiếm mất. Cô bé không thể làm gì, chỉ có thể ở lại trong toà nhà bỏ hoang sắp sập này, mỗi ngày lục lọi rác rưởi trong bãi rác để tìm đồ ăn.

Nhưng đói khát và một đợt sốt cao đã lấy đi mạng sống của đứa trẻ đó.

Vệ Tam dù sao vẫn là người trưởng thành, trải qua một đêm chấp nhận hiện thực, ngày hôm sau lại tiếp tục đi đến bãi rác, bới rác tìm đồ ăn.

Không ăn thì sẽ chết đói.

Một tháng này Vệ Tam dùng đống sắt vụn mà bản thân thu thập được làm ra một chiếc xe ba bánh. Cô bỏ cái túi lớn cũ nát ở mặt sau, một đường loảng xoảng đạp qua bên kia. Xe bay chở rác đúng vào hai giờ sáng sẽ đến đó đổ rác, bốn giờ mới đi, là vì muốn né tránh người lớn.

Phụ cận bãi rác có hơn trăm người, đều dựa vào bãi rác mà sống. Người trưởng thành trước tiên sẽ đi lục lọi một lần, đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ chỉ có thể đi nhặt nhạnh sau cùng.

Nếu không, nhặt được thứ tốt bị cướp chỉ là việc nhỏ, chủ yếu là sẽ bị đánh, cho dù là bị đánh đến chết cũng có khả năng. Cũng không thể đợi mặt trời xuất hiện rồi mới đi nhặt, bằng không mùi vị của bãi rác sẽ vô cùng gay mũi, cũng sẽ gặp chuyện không may.

Chờ tới lúc cô đến bãi rác, quả nhiên không còn một ai, chỗ rác mà xe bay chở rác mới đổ cũng bị bới gần như không còn lại gì, rất khó để tìm được chút thức ăn để cho vào miệng.

Vệ Tam bình tĩnh lại, hít sâu một hơi: “Nôn ——”

Mẹ nó, quên mất đây là bãi rác.

Cô lôi túi lớn bước vào trong bãi rác, cẩn thận không để chính mình bị bị chôn vùi trong đó. Nơi này thường xuyên có người không cẩn thận bị rơi vào trong đống rác không ra được. Mấy ngày hôm trước, cô đào bới rác rưởi còn phát hiện một người bị rác chôn vùi, đáng tiếc cuối cùng lại bị chết ngạt.

Đa phần kim loại có thể tái chế trên thị trường đều bị người lớn nhặt hết rồi. Vệ Tam ngồi xổm trên núi rác chậm rãi lục lọi, nhìn thấy thứ gì thú vị thì ném vào trong túi, cũng quên mất đói khát.

Vệ Tam ngồi một chỗ lục lọi, tìm được một cái ống nghiệm bị vỡ, dưới đáy còn có một giọt chất lỏng màu hồng nhạt. Cô cầm lên ngửi thử, hai mắt lập tức sáng lên, là dịch dinh dưỡng!

Cô lập thức đổ vào trong miệng, đổ nửa ngày, gọt dinh dưỡng dịch kia ra mới trượt xuống khỏi thành ống nghiệm.

Vệ Tam dư vị một hồi, là dịch dinh dưỡng vị dâu tây.

Cảm giác hôn hôn trầm trầm do đói lâu ngày lập tức bay biến mất một ít.

Dịch dinh dưỡng thật là thứ tốt, dễ chắc bụng, đáng tiếc là chỉ có một giọt. Nếu có thể tìm đến nửa phần dinh dưỡng dịch, cô sẽ không phải đói bụng cả một ngày.

Vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên có một luồng sáng mạnh từ trên đỉnh đầu chiếu xuống. Vệ Tam vừa ngẩng đầu nhìn thì đã thấy là một chiếc xe bay chở rác.

Quái lạ, xe bay chở rác thường đi đổ rác vào lúc hai giờ sáng. Bây giờ đã hơn bốn giờ rồi, sao lại còn có xe rác bay đến đây?

Không đợi Vệ Tam kịp suy nghĩ thêm, bầu trời phía trên bãi rác lại xuất hiện thêm một chiếc xe bay chở rác. Cô lập tức lôi túi chạy xuống. Mấy chiếc xe bay chở rác này cũng chẳng thèm để ý bên dưới có người hay không, cứ trực tiếp đổ rác thẳng xuống dưới. Một năm không biết đã đè chết bao nhiêu người.

Chờ đến khi Vệ Tam núp ở rìa bãi rác, lúc này cô mới thấy rõ trên bầu trời có năm cái xe bay đang lượn lờ, bên cạnh còn có một cái máy bay loại nhỏ.

Cửa sổ của máy bay loại nhỏ không ngừng nhấp nháy ánh sáng. Tần suất nhấp nháy đó khiến Vệ Tam nhớ tới máy ảnh mà truyền thông ở thế giới của cô sử dụng.

Giây tiếp theo, năm chiếc xe bay chở rác mở đáy sàn ra, vô số thùng lớn rơi vào trong bãi rác. Ánh sáng trên máy bay loại nhỏ loé lên càng lúc càng nhanh.

Xe bay chở rác ném xong mấy thứ này lập tức cùng máy bay loại nhỏ rời đi.

Vệ Tam ngồi đợi một lúc, sau đó nhanh chóng leo lên. Cô muốn biết bên trong mấy cái thùng là thứ gì.

Có lẽ không cần nhìn, cô đã ngửi thấy được, là mùi hương của dịch dinh dưỡng!

Lúc nãy bị ném xuống khỏi xe bay chở rác, dưới đáy của mấy cái thùng đã bị đập vỡ. Mùi hương của dịch dinh dưỡng bắt đầu bay ra, hoà cùng với mùi của bãi rác, tạo nên một thứ mùi quỷ dị.

Vệ Tam lấy từ trong túi ra một chiếc đèn pin tự chế, chiếu vào trong thùng, duỗi tay xé giấy niêm phong, không khỏi hít sâu một hơi -- tất cả đều là dịch dinh dưỡng mới tinh.

Liên tục mở thêm mấy cái thùng nữa, bên trong đều là dịch dinh dưỡng. Loại tình huống này rất giống tiêu hủy thực phẩm có vấn đề.

Không biết những dịch dinh dưỡng này có vấn đề gì, nhưng Vệ Tam vẫn nhanh chóng ôm mấy cái thùng còn nguyên nhét vào trong cái túi lớn của mình. Ước chừng nhét được ba cái thùng lớn vào trong túi, cô lập tức kéo túi đi tìm chiếc xe ba bánh rách nát của mình.

Sau khi đem ba thùng dịch dinh dưỡng đặt ở trên xe, cô lại đẩy mạnh xe vào bên trong bụi cây giấu đi, rồi lại chạy như điên về phía bãi rác. Cô lặp đi lặp lại hành động ôm dịch dinh dưỡng lên xe như vừa rồi.

Cho đến khi hết lượt thứ ba, những người nhặt rác khác cũng đã bắt đầu lại đây cướp dịch dinh dưỡng.Trước tiên những người đó bẻ miệng ống ra, đổ ngay dịch dinh dưỡng vào miệng.

“Đúng là dinh dưỡng dịch! Ngon quá!”

“Mau, Mau lấy đi!”

Vệ Tam tiếp tục dọn dịch dinh dưỡng, lúc đói đến hoa mắt chóng mặt thì lại cầm hai ống đổ vào miệng. Trong bụng lập tức ấm áp lên, cảm giác quặn đau do bị đói bụng cũng dần dần biến mất.

Cô không có uống thêm nữa mà tiếp tục vận chuyển dịch dinh dưỡng, đến khi xe ba bánh không chứa được nữa mới đẩy xe ra chuẩn bị trở về.

Có hơi nhiều.

Vệ Tam cắn răng cưỡi xe ba bánh một đường kẽo kẹt kẽo kẹt trở về. Cô vẫn muốn tìm cơ hội cải tạo xe ba bánh thành chạy bằng điện, chẳng qua lúc trước vẫn luôn không tìm được linh kiện mình muốn ở bãi rác.

Nguồn năng lượng của thế giới này rất khác so với nguồn năng lượng của thế giới của cô. Đáng tiếc đứa trẻ này chỉ có ký ức ngày ngày lục rác ở bãi rác cùng với ông lão.

Trở lại tòa nhà nhà cũ nát bị bỏ hoang, Vệ Tam chậm rãi chuyển dịch dinh dưỡng vào trong. Tổng cộng mười hai thùng được cô sắp xếp chỉnh tề bên cạnh vách tường, trong lòng thỏa mãn. Rốt cuộc sẽ không phải đói bụng nữa.

Một tháng này, cô đói đến mức suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, trong đầu lúc nào cũng chỉ toàn là đồ ăn.

Vệ Tam đau khổ hơn nhiều so với nguyên thân. Từ nhỏ đứa bé này chưa từng nhìn thấy đồ tốt.

Cô không giống, thế giới nguyên bản của cô có vô số mỹ thực. Khi một người đói bụng, trong đầu chỉ toàn là các loại thức ăn, càng nghĩ lại càng đói. Lúc trước khi đi nhặt rác để ăn, cô đã tự xây dựng tâm lý không biết bao nhiêu lần.

Sau khi ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lúc, Vệ Tam quyết định tiếp tục đi bãi rác dọn dịch dinh dưỡng.

Năm xe bay lớn chở dịch dinh dưỡng không phải số lượng nhỏ. Cho dù người sống quanh bãi rác đều tới cũng không thể lấy hết được. Bởi vậy, hôm nay bãi rác hiếm có được hài hoà, mọi người đều vội vàng chuyển dịch dinh dưỡng.

Vệ Tam qua lại bốn quanh, lần này cô bất chấp thái dương ác liệt. Từ rạng sáng đến trời tối, cô chuyển được bốn tám thùng, trong túi còn nhất đầy dịch dinh dưỡng rơi vãi.

Buổi tối còn cho bản thân thêm cơm, uống lên một phần dịch dinh dưỡng vị trái cây và một phần dịch dinh dưỡng vị rau củ. Cảm giác đói khát quanh quẩn không đi suốt một tháng nay rốt cuộc cũng biến mất. Tiếp đó cô sửa lại chân đồng hồ báo thức rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Một giấc ngủ đến bốn giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên như thường lệ. Vệ Tam trở mình ngồi dậy, tinh thần tốt hơn rất nhiều. Cô tiếp tục chuẩn bị đi bãi rác. Thế nhưng mục đích lần này của cô không hoàn toàn là dịch sinh dưỡng, mà còn là số rác được đổ vào lúc hai sáng.

Lúc cô đi qua, trong bãi rác vẫn còn rất nhiều người, nhưng tất cả lực chú ý của bọn họ đều tập trung vào dịch dinh dưỡng, hoàn toàn không có ai tiếp tục đi lục lọi rác cả.

Lần này Vệ Tam chỉ dọn ba thùng. Bởi vì dịch dinh dưỡng đã từ từ giảm bớt, nên mấy người trưởng thành đến sau đã bắt đầu phân chia vị trí, không cho những người khác lấy đi. Cô liền từ bỏ, xoay người lục lọi rác rưởi.

Cô muốn tìm chút tài liệu hữu dụng để làm một ít đồ vật.

Đào bới hơn một giờ, mắt thấy mặt trời sắp ló dạng, Vệ Tam mới đứng dậy rời đi, cưỡi xe ba bánh một mạch trở về.

Trở lại chỗ ở, Vệ Tam ngồi xổm trước một cái thùng gỗ, đưa tay quét qua một hàng dịch dinh dưỡng, lập tức cảm giác bản thân giàu có vô cùng.

Bây giờ cô cô đều có thể để lựa chọn chọn hương vị của dịch dinh dưỡng. Vệ Tam chọn một một phần dịch dinh dưỡng vị dâu tây, cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ, uống ngon.

Tuy rằng bây giờ cô đã có mấy chục thùng dịch dinh dưỡng, nhưng cô vẫn cần phải tiết kiệm, ít nhất là cho đến khi cô tìm được phương pháp sinh tồn đã.

Sau khi lấp đầy bụng, Vệ Tam lấy hết đồ đạc trong túi ra sắp xếp. Cuối cùng nhìn toàn bộ gia sản của chính mình, quyết định đi ra bên ngoài một chuyến.

Lúc trước, thời điểm mà ông lão còn sống cũng đi nhặt phế liệu về bán. Trong trí nhớ của cô bé, ông lão thường xuyên đi về hướng bắc, nói là đi vào trong thành phố bán phế liệu kim loại.

Đã đến đây được một tháng, lại có nhiều dịch dinh dưỡng để lấp đầy bụng như vậy, Vệ Tam muốn vào trong thành phố nhìn xem.

Cô tân trang lại chiếc xe ba bánh nát của mình, còn dùng dầu thải mà cô thu được từ bãi rác để bôi trơn xích và vòng bi, bảo đảm ngày mai cô có thể thuận lợi vào thành phố.

Ngày hôm sau, Vệ Tam tắm rửa sạch sẽ rồi hự hự cưỡi xe ba bánh đi về hướng bắc, mất khoảng năm giờ đạp xe mới nhìn thấy thành phố.

Xa như vậy, chẳng trách ông lão không dắt theo sao cô bé đi cùng.

Cô nghỉ ngơi một chút, lấy ra một phần phần dịch dinh dưỡng từ trong túi uống hết, khôi phục sức lực mới tiếp tục đạt về phía trước.

Đây là lần đầu tiên Vệ Tam nhìn thấy một người trông có vẻ bình thường từ khi đi vào thế giới này. Ngoại trừ phương tiện giao thông thỉnh thoảng bay trên bầu trời và những quảng cáo thực tế ảo khác nhau ở ven đường, nơi này gần như không khác gì với thế giới của cô.

"Mới đây, một lô dịch dinh dưỡng của công ty Thông Tuyển đã bị phát hiện thiếu hụt nguyên tố, không có lợi cho cơ thể con người...đã bị xử lý."

Vệ Tam nghe được âm thanh giống như tin tức phát trên màn hình ảo phía trên bên phải, liền bị lời nói của người dẫn chương trình thu hút. Cô ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc thấy trên màn hình có một vài tấm ảnh.

Đó là bãi rác mà cô đã đến cả tháng nay, mấy chiếc xe bay chở rác không ngừng đổ rác xuống.

Vệ Tam nhướng mày, Cô nhìn thấy chính mình ở trong góc của tấm ảnh. Một cục đen đen nhỏ nhỏ, ngoại trừ một đôi mắt to, những chỗ khác đều gần đến đáng thương.

-- Giống như một con cương thi nhỏ.

Tuy nhiên, cô đã biết được một điều từ thông tin vừa rồi: Dịch dinh dưỡng thiếu mất nguyên tố dinh dưỡng quan trọng, không có lợi cho cơ thể con người, nhưng cũng không có hại.

Việc quan trọng nhất bây giờ là lớp đầy bụng, Việt phần dinh dưỡng hay không dinh dưỡng, tạm thời Vệ Tam còn không có cách nào hi vọng xa vời.

Vệ Tam chỉ lo nhìn vào màn hình ảo, lại không biết xung quanh đã có người không ngừng quay sang nhìn cô.

Một đứa trẻ bảy tuổi cưỡi trên một cục sắt rách nát tả tơi biết di chuyển, thấy thế nào thì cũng trông thật quái dị.