Chương 37: Quả vải thứ 32 (H)

“Chiều nay chơi cái này được không?” Kim Húc lấy con quái thú chưa được dùng kia ném lên giường.

Đây là món đồ Phàn Khải Chanh vô tình thấy trong ghi chép mua hàng của blogger khiêu da^ʍ ngày trước khi đi Tây Xuyên, sau khi mua thì vẫn chưa từng thử.

“Được, vừa hay chiều nay em ở nhà chỉnh ảnh. Chơi thế nào đây?” Phàn Khải Chanh ngồi trước máy tính, hứng thú hỏi.

“Cái này dùng APP điều khiển, chiều nay anh đi hợp tác, em ở nhà bỏ trứng rung vào mèo con, thỉnh thoảng anh làm nó rung.” Kim Húc cầm vỏ hộp rồi cài đặt phần mềm quét mã điều khiển.

Phàn Khải Chanh đi đến mép giường cầm thứ đó quan sát: “Đầu của nó lớn quá, có cảm giác nhét không vào đâu.”

“Lớn hơn anh không?” Kim Húc nhướng mày hỏi.

“Không có. Nhưng em vẫn thấy khó.” Phàn Khải Chanh cầm bản hướng dẫn đọc.

“Anh nhét vào giúp em rồi mới đi.” Kim Húc cầm quái thú nhỏ đó vào phòng vệ sinh rửa một lần.

Lúc ra ngoài thì Phàn Khải Chanh đã cởϊ qυầи lót mặc váy ngủ nằm trên giường, đôi chân tinh tế thẳng tắp gập lại, lặp lại động tác mở ra khép vào.

Kim Húc đến gần là có thể nghe lúc môi âʍ ɦộ mở ra còn phát ra một tiếng “póc”, anh đứng ở mép giường nhìn động tác ngây thơ nhưng cũng gợϊ ɖụ© của cô, khép mở hai chân như không biết mệt, nghe môi âʍ ɦộ thỉnh thoảng phát tiếng “póc póc”.

“Chơi vui không?” Kim Húc đặt trứng rung lên một bên giường, ngón tay xoa hạt ngọc, gãi xuống dưới.

Phàn Khải Chanh thoải mái híp mắt, tách chân ra lớn nhất.

Kim Húc mặt không đổi sắc xoa nơi đó, ngoài miệng bắt đầu nói mấy lời dâʍ ɖu͙© kí©h thí©ɧ cô: “Da^ʍ quá, xoa mấy cái mà mèo con đã chảy nước bọt rồi.”

Tiếp tục xoa dâʍ ɖị©ɧ dính khắp phía dưới, càng xoa càng mạnh.

“A… anh…” Hai mắt Phàn Khải Chanh đê mê rồi cô uốn éo, bắt đầu muốn gậy thịt của Kim Húc: “Muốn ăn…”

“Ngoan, chờ anh bỏ trứng rung vào rồi đút em ăn sau…” Kim Húc tăng tốc độ tay, bỏ ngón giữa vào nới rộng, ngón cái tiếp tục xoa ấn, cố hết sức khiến huyệt nhỏ ướt hơn nữa.

“Ưm… a… thật thoải mái…” Phàn Khải Chanh híp mắt kêu rên.

Huyệt nhỏ được ngón tay thứ ba đưa vào nói rộng, Kim Húc rút ngón tay ướt đẫm ra, lấy trứng rung cọ xát huyệt nhỏ, dâʍ ɖị©ɧ dính toàn bộ, sau đó mới thử bỏ nó vào.

“Cứng quá… căng…”

Kim Húc nghe Phàn Khải Chanh nói, không khỏi nhẹ tay hơn, chậm rãi cọ xát, xoay tròn cắm vào.

Sau khi cắm xong, Kim Húc cầm điện thoại mở chế độ rung, mức độ là thấp nhất.

“Ưm… rung quá…” Cảm giác động đất nhẹ nhanh chóng lan ra, cơn ngứa và kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt giống như sóng thần cắn nuốt cơ thể, cái đuôi của quái thú nhỏ nhanh chóng vỗ vỗ lên viên ngọc trai nhạy cảm.

Điểm G bị kí©h thí©ɧ với cường độ lớn, thân thể của Phàn Khải Chanh bị trứng rung đùa bỡn đến mức ưỡn lên trên, hai chân kẹp chặt, chưa được một phút đã nhanh chóng lêи đỉиɦ, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Sướиɠ như vậy à?” Kim Húc nhìn Phàn Khải Chanh bị trứng rung chơi mà đỏ bừng mặt, cạn kiệt sức lực nằm liệt trên giường.

“Món đồ này là kiểu cưỡng bức anh lêи đỉиɦ, một giây đồng hồ cũng không cho anh thở lấy hơi.” Phàn Khải Chanh lêи đỉиɦ rồi nhưng vẫn thấy trống trải, cô quỳ đến giữa hai chân của Kim Húc, kéo cây gậy to lớn của anh ra, bắt đầu ngậm lấy.

Bàn tay to lớn của Kim Húc đè cái đầu đang di chuyển lên xuống của Phàn Khải Chanh lại, nhướng mày hỏi: “Thích thằng em của anh thế à?”

Phàn Khải Chanh nhả gậy thịt ra, sợi chỉ bạc đứt đoạn giữa không trung: “Nghiện.”

“Ngậm hai quả, tuốt cho anh ra nhanh lên, anh phải ra ngoài rồi.” Kim Húc đặt bàn tay nhỏ khác lên cơ bụng rồi ấn xuống.

“Ưʍ.” Phàn Khải Chanh ngậm lấy tinh hoàn rồi liếʍ mυ"ŧ, tay nhỏ nhanh chóng di chuyển, đầu ngón tay thỉnh thoảng còn chui vào mắt ngựa rồi kí©h thí©ɧ nó.

“Hừ…” Kim Húc không khỏi kêu rên: “Giữ chặt một chút.”

Bàn tay nhỏ của Phàn Khải Chanh vuốt ve lên xuống, ngay khi cây gậy càng lúc càng lớn, cô ngậm lấy dùng sức liếʍ mυ"ŧ.

Kim Húc bị Phàn Khải Chanh liếʍ bất thình lình mà không khống chế được, bắn thẳng vào trong miệng cô.

Sau khi Kim Húc ra ngoài, Phàn Khải Chanh ở nhà còn bị anh khống chế từ xa, đưa lêи đỉиɦ ba lần.

Lúc Kim Húc trở về, Phàn Khải Chanh đã chờ sẵn ở cửa mở to mắt nhìn anh. Dáng vẻ văn nhã cấm dục của anh khiến lòng cô ngứa ngáy khó chịu, huyệt nhỏ không được gậy thịt thọc vào rút vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Kim Húc véo cằm cô, hưởng thụ ánh mắt khát vọng của cô đối với mình: “Có quái thú nhỏ ở trong mèo con rồi mà vẫn chưa thỏa mãn sao?”

“Muốn gậy thịt cắm mới thoải mái.” Phàn Khải Chanh trèo lên người anh, tay nhỏ dò vào cổ áo anh.

“Đừng nóng vội, anh cởϊ qυầи áo trước.” Kim Húc đặt cô lên giường, cởϊ áσ khoác ra ném sang một bên.

“Không cần cởi nữa, cứ chơi em như vậy đi.” Phàn Khải Chanh ướŧ áŧ giữ đai lưng của Kim Húc.

“Trước tiên nhấc mông lên để anh nhìn nơi đó xem nào?” Kim Húc tát một cái vào mông Phàn Khải Chanh, bảo cô đưa lưng nằm sấp về phía mình.

Phàn Khải Chanh ngoan ngoãn nằm sấp xuống, mông vểnh lên cao.

Kim Húc nhìn dâʍ ɖị©ɧ chầm chậm chảy ra từ nơi giao nhau giữa trứng rung và cửa hang, phần đùi cũng dính đầy nước, huyệt nhỏ hợp với đầy đủ kích cỡ cũng đang co rút từng đợt.

“Âʍ ɦộ lẳиɠ ɭơ.” Một tay Kim Húc véo bờ mông căng tròn, một tay kéo cái đuôi trứng rung, đột nhiên rút ra.

Phần nước còn dư khiến huyệt nhỏ phát ra một tiếng “póc” vang dội.

“A —” Phàn Khải Chanh hé môi, kêu một tiếng.

Dâʍ ɖị©ɧ tích luỹ sau mấy lần lêи đỉиɦ cũng không ngừng dâng lên, giờ phút này huyệt nhỏ bị nói rộng đã lâu cũng không kịp chặt lại, hoa huyệt xinh đẹp, chật vật không chịu được.

Cảm giác vô cùng trống trải, Phàn Khải Chanh dùng sức mấp máy nơi đó, còn tiết thêm một dòng nước.

“Chơi chết em, thật dâʍ đãиɠ.” Kim Húc vừa nói, bàn tay to rút cây gậy đã dựng thẳng ra.

Không có bất cứ màn dạo đầu nào, chỉ thọc một phát vào sâu bên trong nhờ dòng nước, không ngừng khuấy động.

“Cắm vào rồi…” Phàn Khải Chanh thỏa mãn lắc mông, cảm nhận gậy thịt lần lượt chọc đến từng chỗ sâu nhất bên trong.

Kim Húc nhanh chóng xoay eo, lần nào cũng cắm thẳng vào giữa: “Bên trong vẫn chật như cũ.”

“Kim Húc… rất thoải mái… nhanh một chút…”

Kim Húc nghe cô rêи ɾỉ cầu xin, đứng ở mép giường véo mông cô, cắn răng điên cuồng lao tới, nếp thịt hút chặt lấy nó, mà gậy thịt lại chuyển động không chút lưu tình.

“Sắp đến rồi… Kim Húc…” Huyệt nhỏ lêи đỉиɦ mấy lần rồi nên cũng nhạy cảm không thôi, Phàn Khải Chanh gọi tên người ở phía sau, nhanh chóng đón lấy cơn sóng triều.

“Da^ʍ quá, gãy nhanh như vậy rồi, nhấc mông cao lên cho anh.” Kim Húc tát lên mông một cái, nhìn gậy thịt đang nhanh chóng ra vào hang thịt đỏ bừng lầy lội.

“Mau bắn… đựng không nổi nữa…” Phàn Khải Chanh khóc nức nở, toàn thân mềm yếu kiệt quệ, huyệt nhỏ vẫn đang cố sức siết lấy gậy thịt.

Trái tim muốn làʍ t̠ìиɦ với cô từ lúc ra ngoài buổi chiều mà phải nhịn đến tận bây giờ, Kim Húc không muốn quan tâm phải kéo dài thế nào, anh nhét hết cây gậy vào trong rồi nhanh chóng rút ra lặp lại.

Bé mèo con mới lêи đỉиɦ vẫn còn trơn ướt hơn lúc nãy, kɧoáı ©ảʍ truyền từ xương cùng lên thẳng não bộ, anh siết chặt cơ bắp nhanh chóng va chạm, cuối cùng rút gậy thịt ra vào lúc muốn bắn nhất, bắn thẳng lên huyệt nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt dính đầy hoa huyệt.

“Em thích mà.” Kim Húc hứng một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặt lên miệng Phàn Khải Chanh.

“Không muốn ăn, muốn ôm một cái, nhớ anh muốn chết.” Phàn Khải Chanh đẩy tay anh ra, mở cánh tay.

Kim Húc thích dáng vẻ cô mềm mại yếu ớt làm nũng cầu xin mình, anh cúi người ôm cô: “Ôm anh một cái đi bé cưng lẳиɠ ɭơ, hôm nay ở nhà chờ lâu rồi.”

Kim Húc thuận tay bế cô lên, đi vào phòng vệ sinh: “Ôm bé ngoan đi rửa sạch âʍ ɦộ, tắm sạch sẽ để anh ăn nào.”

“Hu hu — dừng lại…” Phàn Khải Chanh hất chân, chiều nay chơi đủ rồi mà.

“Muốn.”

“Không muốn!”

Giây tiếp theo Phàn Khải Chanh đã bị chặn miệng, không thể không muốn.