Chương 31: Quả vải thứ 26 (H)

Kim Húc đi công tác về nhà là đã khuya, bầu không khí trong nhà ấm áp, có một mùi hương nhàn nhạt, cực kỳ giống hương thơm của người nào đó.

Anh đi vào phòng ngủ, quả nhiên, Phàn Khải Chanh đang mềm nhũn nằm trên giường mình, chăn mỏng bị cô đè ở dưới thân, chiếc váy ngủ bằng tơ lụa đã vén lên hông, qυầи ɭóŧ ren gợi cảm bao bọc lấy cái mông tròn trịa.

Kim Húc tựa lên tường, rất hứng thú thưởng thức đường cong gợi cảm của người đẹp, sau đó lặng lẽ vào phòng vệ sinh rửa mặt, cố gắng đè thấp âm thanh xuống thấp nhất.

Rửa mặt ra, Kim Húc lau khô mái tóc, một loạt động tác hoàn toàn không đánh thức người trên giường.

Anh cong khóe miệng, cởϊ áσ ngủ ra, lên giường.

Lần này cô bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, lắc mông lật người đối mặt với anh, nhẹ gọi tên anh: “Kim Húc…”

“Ừ, anh đã trở về.” Kim Húc đáp lời, bàn tay to ôm lấy eo cô.

“Em định chờ anh, kết quả ngủ mất…” Phàn Khải Chanh cố gắng mở to hai mắt mơ màng, xốc lại tinh thần.

“Ngoan, tiếp tục ngủ đi, chúng ta cùng ngủ.” Kim Húc vỗ nhẹ eo cô, dỗ cô ngủ tiếp.

“Ừm… chúng ta cùng nhau ngủ…” giọng của Phàn Khải Chanh càng ngày càng nhỏ, không chịu được nữa mà ngủ thϊếp đi mất.

Kim Húc nhìn cô nàng gật gù trước mắt, lại gần hôn lên trán của cô, sau đó trở tay tắt đèn bàn, an tâm nhắm mắt lại.

Phàn Khải Chanh tỉnh dậy sớm, mở mắt ra đã trông thấy người mình ngày đêm thương nhớ, tóc xoã loạn trên gối, giống như một chàng hotboy cấp 3.

Thời gian còn sớm, Phàn Khải Chanh nằm trên giường, người bên cạnh để trần thân trên, đường cong cơ bắp rắn chắc, khiến ham muốn trong cô bắt đầu xuất hiện, ngo ngoe rục rịch.

Ra bên ngoài bưng một ly nước trở về, uống một ngụm rồi đặt lên ngăn tủ, cởi váy ngủ cùng qυầи ɭóŧ ra, thưởng thức thân trên của anh, chờ anh tỉnh lại.

Người bên cạnh quậy phá không bao lâu đãkhiến Kim Húc bừng tỉnh, anh không mở mắt đã ôm eo cô trước, trần trụi? Kim Húc mở mắt ra, bên trong tràn đầy ý muốn bỡn cợt.

“Còn ngủ sao?” Ánh mắt của Phàn Khải Chanh ướŧ áŧ, đặt bắp đùi trơn bóng cọ nhẹ lên người anh.

“Anh còn có thể ngủ sao?” Giọng của Kim Húc khàn khàn, bàn tay chậm rãi lướt từ phần eo xuống mông.

“Cho anh uống nước. Vẫn còn hơi khô.” Phàn Khải Chanh đứng dậy rót nước để anh uống xong.

Uống nước xong, Kim Húc lập tức đè Phàn Khải Chanh, hôn lên, khoang miệng của hai người ướŧ áŧ, đầu lưỡi trơn trượt dây dưa với nhau, mang theo chút ngứa ngáy, Phàn Khải Chanh dùng sức co rút thân dưới, nước bọt không nghe theo sự điều khiển mà tràn ra từ khóe miệng, Kim Húc tiến đến liếʍ sạch khoé miệng, sau đó hôn một đường từ cổ đến ngực.

Đôi tay nắm lấy hai bầu ngực đầy đặn, một bên hạt đào được ngậm trong miệng, đầu lưỡi xoay vòng khảy hạt đào cứng lên, sau đó dùng sức liếʍ mυ"ŧ. Ngực bị xoa bóp đến hồng lên, bị thay phiên cắn to lên một vòng.

“Ưm… Kim Húc…” Phàn Khải Chanh hừ nhẹ tách hai chân, huyệt nhỏ cũng ướŧ áŧ.

“Hôn thôi mà ướt rồi à?” Kim Húc duỗi tay vuốt ve huyệt nhỏ chảy nước, ngón trỏ chọc lên viên ngọc trai.

“A… ngứa quá, Kim Húc dùng sức đi…” Phàn Khải Chanh chưa thỏa mãn mà vặn vẹo mông.

“Âʍ ɦộ lẳиɠ ɭơ quá, chảy thật nhiều nước.” Ngón tay Kim Húc chuyển qua cửa hang phía dưới, tấn công nơi đó, phát ra tiếng nước gợϊ ɖụ©.

“Ngứa…” Phàn Khải Chanh làm nũng, cong đùi cọ xát cơ thể Kim Húc.

“Ngứa chỗ nào?” Kim Húc nới rộng huyện nhỏ, thế nhưng vẫn tránh viên ngọc nhạy cảm của cô.

“Cô bé.” Phàn Khải Chanh nâng nâng mông, muốn ngón tay của anh chạm vào viên ngọc.

“Đêm đó anh nói cái gì, hửm?” Kim Húc nhẫn nại, thong thả cúi người kề sát vào lỗ tai cô.

“Đừng hỏi em.” Phàn Khải Chanh thuận tay ôm chặt cổ anh, miệng kề sát vào yết hầu của anh rồi mυ"ŧ mát, đầu lưỡi liếʍ láp.

Kim Húc thở dốc gợi cảm, ngón tay dính nước véo hạt đào của Phàn Khải Chanh, giọng nói gợi cảm: “Có phải âʍ ɦộ lẳиɠ ɭơ hay không? Hửm?”

“Không phải…” Phàn Khải Chanh bị mấy lời nói thô tục của anh kí©h thí©ɧ ướt hơn.

“Có phải em bé lẳиɠ ɭơ càng ướt hơn hay không?” Kim Húc dùng sức nhéo ngực cô.

“Ừm… ngứa quá…” Trong mắt Phàn Khải Chanh ướŧ áŧ, dụ dỗ gậy thịt của Kim Húc cứng hơn.

“Muốn anh liếʍ âʍ ɦộ cho em không? Liếʍ nước da^ʍ của em nữa?” Kim Húc ôm cô, lấy tay sờ lên viên ngọc đã cứng từ bao giờ.

“Muốn… muốn ăn gậy thịt.” Phàn Khải Chanh nâng chân, dùng đầu gối chạm vào cây gậy cứng rắn của anh, để qυყ đầυ chọc lên khớp xương mình.

Kim Húc nằm thẳng: “Lên lên người anh, đưa mông cho anh, ăn gậy thịt của anh.”

Phàn Khải Chanh mềm nhũn mình quỳ gối trên người Kim Húc, đưa huyệt nhỏ về phía mặt anh, sau đó cúi người cầm lấy cây gậy của anh, cái miệng nhỏ ngậm lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi bắt đầu liếʍ láp.

Khi Kim Húc bắt đầu liếʍ nơi đó, đầu gối của Phàn Khải Chanh quỳ không nổi nữa, xém chút là ngồi lên mặt anh: “Ưm…”

Kim Húc mạnh mẽ xoa bóp mông cô, môi dán lên cánh hoa múp míp, vươn đầu lưỡi liếʍ hạt ngọc, thi thoảng còn liếʍ mυ"ŧ nuốt dâʍ ɖị©ɧ vào, phát ra tiếng chậc chậc.

“Ngậm nhiều một chút.” Phàn Khải Chanh nghe Kim Húc dừng động tác ra lệnh, cô đưa gậy thịt vào sâu trong miệng, nước bọt không chịu khống chế mà chảy xuống theo phần thân.

Kim Húc liếʍ, một tay lấy dâʍ ɖị©ɧ nhét vào khe mông cào nhẹ cúc hoa chật hẹp của cô, một cái tay khác thì thô bạo xoa bờ mông trắng nõn của cô.

“Bé lẳиɠ ɭơ chảy càng nhiều nước.” Kim Húc cảm thấy dòng nước dồi dào không ngừng chảy vào miệng mình, chảy xuống cằm, anh tát một cái lên mông Phàn Khải Chanh.

“A…” Cảm thấy quá thẹn, Phàn Khải Chanh xụi lơ người, ngồi thẳng lên mặt Kim Húc, huyệt nhỏ kề sát miệng anh.

Kim Húc vừa thúc thân dưới, thọc vào rút ra khỏi miệng cô một góc nhỏ, vừa thô bạo liếʍ láp âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của cô, ngón tay sờ lên hạt ngọc sưng tấy của cô rồi dùng sức nhéo.

“A…” Trong đầu Phàn Khải Chanh bắn đầy pháo hoa, ngã vào giữa đùi Kim Húc.

“Quỳ lên, anh muốn chơi em từ phía sau.” Kim Húc đẩy ngã Phàn Khải Chanh sang bên cạnh, đùa nghịch thân thể của cô.

“Kim Húc…” Phàn Khải Chanh nghe lời quỳ lên, hất mông, eo nhỏ ép xuống, quay đầu lại quyến rũ nhìn người đàn ông phía sau: “Cắm em đi.”

Kim Húc cười đen tối, nhìn chằm chằm vào lỗ hang ướŧ áŧ, ngón giữa đút vào, chậm rãi cắm, nhẹ nhàng thọc vào rút ra, một cái tay khác thì xoa cái mông đầy đặn.

“A… sướиɠ quá…” Phàn Khải Chanh lắc mông.

“Một ngón tay là sướиɠ rồi ư? Cái huyện lẳиɠ ɭơ cắn chặt quá, thả lỏng.” Ngón giữa của Kim Húc thọc vào rút ra, vỗ mông cô một cái, phát ra một tiếng “bốp” giòn tan.

“Ưm… muốn nữa.” Phàn Khải Chanh cố gắng thả lỏng, chưa thỏa mãn mà rêи ɾỉ.

Kim Húc cắm thêm một ngón trỏ vào, nghiêm túc nới rộng ra cho cô, bên trong huyệt nhỏ ướŧ áŧ nhưng cũng rất chật hẹp, từ từ co rút lại cắn mình.

“Kim Húc… muốn gậy thịt…” Phàn Khải Chanh kéo dài âm cuối mê người, dâʍ đãиɠ lắc mông.

“Lắc mông da^ʍ hơn nữa, anh đây sẽ đến chơi em.” Kim Húc cầm gậy thịt chen vào môi âʍ ɦộ, thọc vào lỗ nhỏ ướŧ áŧ, cắm vào từng tấc một.

“A, a…” cái miệng nhỏ của Phàn Khải Chanh rêи ɾỉ, cảm nhận được vách trong huyệt nhỏ đang chậm rãi bị căng ra: “Lớn quá đi…”

“Chỗ đó của cục cưng chật quá.” Mới vừa vào một chút, lớp thịt nơi huyệt nhỏ đã lập tức mυ"ŧ lấy qυყ đầυ, dòng nước ấm áp bao lấy thân gậy, càng sâu thì càng chật.

Phần eo dùng sức, sau khi cắm hết vào, cơ huyệt thèm khát cắn chặt hơn nữa, Kim Húc không cắm nữa, da đầu tê dại, chỉ muốn bắn thẳng vào.

“Bảo bối thả lỏng, để gậy thịt lớn cắm em đã.” Kim Húc dịu dàng vuốt ve cái mông và vòng eo của cô.

Phàn Khải Chanh thấy cảm giảm mỏi nhừ đã giảm bớt, huyệt nhỏ thả lỏng: “Cắm em.”

Kim Húc cảm thấy không còn chật như vừa rồi nữa, bắt đầu nâng eo thọc vào rút ra, qυყ đầυ to lớn càng chạm vào lớp thịt mềm ở sâu bên trong.

Phàn Khải Chanh bị thúc giật người, quả đồi đầy đặn bị đâm đến mức rung lắc trước sau, Kim Húc cúi người cầm lấy, thân dưới càng tăng tôcd.

“Kim Húc… a…” Phàn Khải Chanh híp mắt, tận tình kêu rên.

“Chơi chết em, đồ lẳиɠ ɭơ.” Kim Húc thúc eo dùng sức, viên ngọc va lên cửa huyệt: “Cắm em thoải mái không?”

“Thoải mái lắm…” Phàn Khải Chanh siết chặt gối dưới đầu, mông nhỏ lắc ra sau, đón lấy từng cú thúc mạnh của anh.

Kim Húc điều chỉnh góc độ cắm nghiêng vào điểm G của cô, dùng sức đâm thọc, qυყ đầυ to lớn hung hăng phát triển thêm.

“A… a… chịu thua… Kim Húc… a…” Phàn Khải Chanh bị thúc liên tục mà kí©h thí©ɧ khóc la, điên cuồng lắc mông, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt sắp nuốt sống cô.

Phàn Khải Chanh đột nhiên căng chặt thân thể, thân trên dựng thẳng, vách thịt co rút kịch liệt, kẹp gậy thịt co rút, phần lớn dâʍ ɖị©ɧ tưới lên qυყ đầυ.

“Hừ…” Kim Húc sảng khoái hừ nhẹ, da đầu căng chặt hưởng thụ huyệt nhỏ đang xoắn chặt mình.

“Anh còn chưa bắn mà em đã dâng sóng thần rồi ư? Dâʍ đãиɠ thiếu thốn.” Kim Húc quay lại, đè cái mômg mê người của Phàn Khải Chanh, vừa vỗ vừa nhanh chóng thọc vào rút ra.

“Không cần… chậm một chút…” Phàn Khải Chanh mới lên định còn bị đánh mông, không lâu sau lại bị cuốn vào cơn lốc xoáy du͙© vọиɠ.

“Chơi chết em… đánh mông em càng siết chặt hơn nữa, mông thèm đòn…” Sau khi Kim Húc dùng sức đánh mông cô, còn duỗi tay xuống dùng sức xoa bóp viên ngọc trai.

“A a a… không muốn… hỏng mất…” Phàn Khải Chanh tận tình rêи ɾỉ trên gối, kɧoáı ©ảʍ khiến cô cảm thấy thiếu thốn một giây thôi cũng chết.

Nghe thấy tiếng xin tha dâʍ đãиɠ của Phàn Khải Chanh, Kim Húc đỏ mắt, điên cuồng chơi chết cô, viên ngọc to lớn đập lên hoa huyệt của cô, phát ra tiếng bịch bịch.

Chưa được trăm cái, Phàn Khải Chanh lại nhận thêm một lần lêи đỉиɦ, còn mãnh liệt hơn vừa nãy, lúc này Kim Húc vẫn thô bạo bóp lấy viên ngọc của cô.

“A… kỳ an toàn, bắn cho em đi…”

Huyệt nhỏ dùng sức nuốt cây gậy bằng thịt, lớp thịt non giống như hàng trăm ngàn cái miệng nhỏ hút lấy anh.

Kim Húc sảng khoái đút vào sâu bên trong, thả lỏng tinh hoàn, trút lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào cái miệng nhỏ.